Thu Lâm Dữ sắc mặt đen như đít nồi, các chân quân trong sảnh đều cười không ngừng, đặc biệt là Lưu Tiêu Chân Quân, tiếng cười của nàng có thể vang xa đến vài trăm trượng.
“Tiểu gia hỏa này thật thú vị!” Lưu Tiêu Chân Quân vỗ tay vào tay ghế: “Cả đời nó lại nghĩ người đẹp nhất lại là Lâm Dữ và Lâm Hoài!”
Ảo cảnh Vấn Tâm, thì tự nhiên là từ tâm mà sinh ra. Thu Ý Bạc đúng là gay, nhưng điều đó không có nghĩa là y không thưởng thức người đẹp. Vẻ đẹp vượt qua giới tính, thử hỏi ai lại không thích những cô nương xinh đẹp? Do đó, thử thách này là sự tổng hợp của những người mà y cảm thấy đẹp nhất.
Thật ra y đã gặp không ít nam nhân xinh đẹp, nhưng xét về phong thái, Thu Ý Bạc cảm thấy những người xuất sắc nhất vẫn là cha y, và tam thúc của y. Tam thúc y và cha y giống hệt nhau, đương nhiên có cả một phiếu cho tam thúc của mình rồi.
Các chân quân nghĩ lại thì cũng rất hợp lý, khi y sáu tuổi, còn bị nhốt trong nhà, những người y gặp chỉ có bạn bè thân thích, đôi khi ra ngoài mới có thể thấy người lạ, mà so với đó, Thu Lâm Dữ và Thu Lâm Hoài quả thật có khí chất hiếm có. Không chỉ ở Phàm giới, ngay cả trong Tu Chân giới, hai huynh đệ này cũng có chỗ đứng riêng.
Bây giờ, ảo cảnh lại đưa cha và tam thúc của y ra thử y, quả thật là hết chỗ chê.
Các chân quân không khỏi tự đặt mình vào tình huống như thế, bọn họ nghĩ nếu mình gặp phải hoàn cảnh như vậy khi còn trẻ, có lẽ cũng sẽ nghĩ đó là thân sinh của mình?… Họ bỗng nhận ra một điều—tiểu gia hỏa này đã nhận ra tất cả đều là giả từ khi nào?
Họ nhìn nhau, thấy trong mắt mỗi người đều có sự giác ngộ, rồi nhẹ gật đầu. Xuân Minh Chân Quân vẫy tay nói: “Được rồi, Lâm Dữ, mau đưa đứa nhỏ này ra ngoài đi, rượu sắc tài khí vốn không nên thuộc về nó, hiện tại càng là không thể được.”
“Đúng vậy.” Lăng Tiêu Chân Quân đưa cho Thu Lâm Dữ một tấm lệnh bài, Thu Lâm Dữ nhận lấy và gật đầu, đi ra ngoài đón người.
Lăng Tiêu Chân Quân đưa tay vào tay áo, gửi một tin nhắn cho Cô Chu Chân Quân, ý rất đơn giản: Nhanh chóng tìm cách từ chối Kỳ Thạch Chân Quân, Thu Ý Bạc vẫn nên ở lại tại Lăng Tiêu Tông!
Kỳ Thạch Chân Quân đã đến Lăng Tiêu Tông từ hôm qua, muốn cầu Cô Chu một ân tình. Đứa nhỏ này tuy có Thiên linh căn, nhưng một là y là huyết mạch của đệ tử Cô Chu Chân Quân, việc này do Cô Chu quyết định là đương nhiên; hai là Lăng Tiêu Tông và Bách Luyện Sơn từ xưa vốn có mối quan hệ tốt, nói là thân hữu cũng không quá lời. Mà huyết mạch là mối quan hệ không thể cắt đứt, đứa nhỏ này đi Bách Luyện Sơn cũng là liên kết hai môn phái, Thiên linh căn tuy ít, nhưng cho đi bên ngoài cũng không quá tiếc.
Nhưng giờ nhìn lại, đứa trẻ thông minh như vậy chắc chắn nên ở lại Lăng Tiêu Tông mới phải!
Dù hiện tại có hai Thiên linh căn, nhưng hắn vẫn thích Thu Ý Bạc hơn, Thiên linh căn còn lại là đệ tử của Cô Chu Chân Quân, nhìn tên kia có vẻ như là người lạnh lùng, cô độc, lại còn quái gở.
Nếu sau này có thể như hắn và Cô Chu giúp đỡ lẫn nhau… thì chẳng phải càng tốt hơn sao?
Dù sao cũng không thể để cho lão già Kỳ Thạch kéo đứa nhỏ đi cầm đại chuỳ!