Ta Làm Phụ Thân Chết Thảm Của Long Ngạo Thiên [Xuyên Thư]

Chương 38: Từ xưa đến nay, kiên trì ắt sinh kỳ tích

Lần quay thứ một ngàn lẻ một, Thu Ý Bạc vẫn chỉ trúng một con thỏ.

Đệt!

Y không quay nữa có được không?!

Thu Ý Bạc kéo kéo áo của Thu Lâm Dữ: “Tam thúc, bế con.”

Thu Lâm Dữ bất đắc dĩ cúi người, để y ngồi lên cánh tay mình, một tay kia nhận lấy con thỏ, đưa đến trước miệng Thu Ý Bạc: “Ăn không?”

Thu Ý Bạc nhận lấy, khuôn mặt giận dữ cắn đứt đầu con thỏ, nhai rạo rạo đầy tức tối.

Thu Lâm Dữ bế y ra ngoài, cười cười chọc vào má y: “Nghĩ gì thế? Chỉ là vận may không tốt lắm, sao lại không vui thế này?”

Thu Ý Bạc cau mày nói: “Tam thúc không hiểu… Chúng ta mau đi thôi, con còn muốn quay tiếp.”

Thu Lâm Dữ khựng lại một chút rồi bật cười, sau đó bước nhanh hơn. Dù sao cũng đã ra ngoài rồi, ông cũng muốn nhân tiện mua vài thứ. Chỉ trong chốc lát, họ đã đến trước một tòa lầu nguy nga tráng lệ. Tiểu nhị đón khách ở cửa thấy hai người lập tức niềm nở bước tới, đi được vài bước lại dừng lại, cúi đầu chào: “Tham kiến tiền bối, trên lầu hai có phòng riêng thanh nhã, xin mời.”

Nói xong, tiểu nhị dẫn hai người lên lầu hai, Thu Lâm Dữ đặt Thu Ý Bạc ngồi xuống ghế, gọi một bàn điểm tâm rồi nói thêm: “Mang cuốn sổ lại đây xem.”

“Vâng, xin tiền bối chờ một lát.” Tiểu nhị cúi người hành lễ rồi quay người rời đi.

Thu Ý Bạc nghiêng đầu hỏi: “Giờ có thể nói chuyện chưa ạ?”

Thu Lâm Dữ gõ nhẹ lên trán y: “Tất nhiên rồi, tiểu quỷ lanh lợi.”

Thu Ý Bạc nghĩ ngợi một chút, đột nhiên tháo khuyên tai và vòng tay ra, đưa cho Thu Lâm Dữ: “Tam thúc, con cảm thấy hôm nay mình quá xui xẻo, có dấu hiệu mất tiền. Thúc giữ giúp con những thứ này, miễn là trên người con không có tiền, con sẽ không bị mất gì cả!”

Thu Lâm Dữ khẽ lắc đầu, phẩy tay một cái đã cất đi hai món đồ, ông nói: “Chỉ là chơi tranh đường thôi mà, sao lại khiến con sợ hãi thế? Mất tiền? Ai nói cho con nghe cái đạo lý đó?”

Thu Ý Bạc chống cằm, đôi chân ngắn ngủn nghịch ngợm đung đưa, y giơ ngón tay lên lắc lắc, nói rất nghiêm túc: “Đây không phải là nói linh tinh đâu. Vận may cũng là một phần của thực lực, hôm nay vận khí không tốt, đương nhiên con phải cẩn thận. Chúng ta đã nghèo thế này rồi, không tính toán kỹ thì làm sao được?”

Thu Lâm Dữ ngẩn ra.

Lời… lời thì đúng, nhưng sao nghe lại khiến người ta tức thế này?

Ông gật đầu: “Được rồi, tiền tài đều ở chỗ ta. Nếu lát nữa có chuyện gì khiến con phải mất tiền, ta sẽ làm ngơ. Cùng lắm thì con đi rửa bát trả nợ cũng được.”

Thu Ý Bạc cười nói: “Để con rửa bát chắc chắn không đáng tiền rồi. Con còn nhỏ, rửa được bao nhiêu chứ? Đương nhiên là tam thúc - một đại năng như thúc rửa bát mới nhanh!”

Thu Lâm Dữ ngừng lại một chút, rồi lắc đầu: “...Tiểu tử ranh, không cãi nổi con.”

Ông thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “Hôm nay có thể sẽ phải dùng linh thạch trong nhẫn nạp vật của con để mua một ít khoáng thạch. Bạc nhi, con có đồng ý không?”

Thu Ý Bạc thản nhiên đáp: “Được mà, của con cũng là của tam thúc, tam thúc không cần phải hỏi con.”

“Không giống nhau.” Thu Lâm Dữ chọc vào mặt y: “Dù là của con, tam thúc muốn dùng cũng phải xin phép con trước.”

“Ồ, vậy hỏi lần này rồi thì không cần hỏi lại nữa đâu.” Thu Ý Bạc lè lưỡi, lại chọc cho Thu Lâm Dữ gõ lên đầu y.

“Thu vào đi, chẳng ra cái gì!”

Tiếng gõ cửa vang lên, Thu Ý Bạc lập tức im lặng. Thu Lâm Dữ gọi người vào, thì thấy tiểu nhị lúc nãy mang một cuốn sổ dày và một chiếc ngọc giản màu trắng tinh khiết đến. Ngọc giản không giống một miếng ngọc thông thường, mà giống như một cuộn sách nhỏ, làm từ bạch ngọc thượng hạng, được tỉa tót dài bằng chiếc đũa, quấn bằng sợi chỉ đỏ, trong suốt sáng ngời, lấp lánh bảo quang.

Thu Lâm Dữ lấy ngọc giản, còn cuốn sổ được đặt trước mặt Thu Ý Bạc. Thu Lâm Dữ khẽ hất cằm: “Xem thử, có gì thích thì nói.”

“Ừm ừm.”

Tiểu nhị đứng cách họ ba bước, không quá gần nhưng cũng đủ để kịp đáp ứng ngay khi họ cần.