"Chờ đã."
Cánh cửa bỗng nhiên bật mở, Thu Ý Bạc bị một lực vô hình kéo vào trong, cửa đóng lại kêu một tiếng “rầm”.
Vừa mới đứng vững, Thu Ý Bạc nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên, âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại tựa như nước suối chảy qua khe đá: "Lâm Dữ, việc này đợi ngươi trở về Lăng Tiêu Tông rồi hãy bàn tiếp."
Thu Lâm Dữ đang túm cổ áo Thu Ý Bạc, cung kính đáp: “Vâng, sư phụ.”
Thu Ý Bạc lúc này mới nhận ra trước mặt Thu Lâm Dữ có một... màn hình liên lạc?
Một bóng dáng nam nhân với vẻ ngoài lạnh lùng đang nhìn y, thần sắc không phải là ôn hoà nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Y chỉ liếc nhìn một cái, lập tức cảm thấy mắt mình đau nhói, không thể không cúi đầu xuống như bị ánh sáng làm cho lóa mắt. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng đó đã trở nên mờ ảo rồi biến mất hẳn.
Áp lực vô hình xung quanh đột nhiên tiêu tan.
"... Tam thúc?" Thu Ý Bạc dụi mắt, giọng nhỏ xíu: "Mắt con đau."
Thu Lâm Dữ bế y lên đùi, lấy một viên linh đan từ nhẫn nạp vật, hòa tan vào nước trà, lấy một ngón tay thấm ướt rồi nhẹ nhàng nói: "Nhắm mắt lại."
Thu Ý Bạc ngoan ngoãn nhắm mắt. Thu Lâm Dữ vừa thoa thuốc cho y vừa nói: "Vừa rồi là sư tôn của ta và cha con, Cô Chu Chân Quân. Sau này gặp người phải gọi một tiếng "sư tổ", nghe rõ chưa?"
"Ừm ừm." Thu Ý Bạc đáp lại: "Nhưng sao sư tổ lại làm mắt con đau?"
Thu Lâm Dữ liền vỗ nhẹ lên lưng y một cái như dạy dỗ: "Gì mà sư tổ làm đau mắt con? Sư phụ ta là một đại tu sĩ kiếm tu đạt đến Đại Thừa kỳ, người kiếm hợp nhất. Chỉ có con mới dám tùy tiện nhìn thẳng vào người như vậy, không học quy củ gì cả! Con nghĩ ai cũng như Kỳ Thạch Chân Quân mà có thể cho con nhìn tự do sao?"
Kỳ Thạch Chân Quân có ý thu nhận đồ đệ nên mới thu liễm khí thế. Còn sư phụ của ông thì luôn ở ẩn tại Tẩy Kiếm Phong, không thích giao tiếp với người khác, chẳng ai dám quấy rầy người, vì vậy Cô Chu Chân Quân cũng không cần phải thu liễm uy lực của mình.
Thu Ý Bạc cảm thấy mình thật oan ức, không phải là y không biết trong phòng có người sao! Chỉ mới vô thức liếc một cái, đến lúc nhìn thấy thì đã muộn để cúi đầu rồi.
Thu Lâm Dữ thấy y bĩu môi, giọng điệu tự nhiên dịu lại: "... Thôi nào, cũng là lỗi của ta không nói trước với con. Giờ mắt còn đau không? Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đi chợ đêm?"
Thu Ý Bạc chớp chớp mắt, thứ mà Thu Lâm Dữ bôi lên làm y thấy mát lạnh, dễ chịu hẳn. Y nghĩ bụng, lý do bình thường chắc chắn không thể kéo Thu Lâm Dữ ra ngoài, mấy ngày nay ông ở trong phòng bế quan, có vẻ sắp đột phá rồi. Lý do tầm thường sẽ không làm ông chịu đi ra ngoài, nhưng ông cũng không thể không đi...
—À, có cách rồi.
Y cẩn thận kéo lấy tay áo Thu Lâm Dữ, úp mặt vào ngực ông: "Con thấy đã lâu rồi không gặp cha …"
Mới có ba hay bốn ngày thôi mà, Thu Lâm Dữ thầm nghĩ trong đầu, nhưng tay lại ôm chặt y để nhóc ranh này không ngã xuống.
Sao lại nũng nịu thế này?
Nghĩ một hồi, ông lại thấy đứa nhóc này dù nghịch ngợm nhưng còn nhỏ, mới chỉ sáu tuổi, từ nhỏ đã được ca ca chăm sóc, nũng nịu một chút cũng là chuyện thường.
“Cha con đã hứa sau sinh nhật sẽ dẫn con đi xem hội đèn l*иg." Thu Ý Bạc nói với vẻ mặt đáng thương: "Nhưng sinh nhật con thì hội đèn l*иg đã qua từ lâu rồi, làm gì còn hội đèn nào nữa… Tam thúc, có phải cha con lừa con không?"
Thu Lâm Dữ khựng lại, thở dài một hơi trong lòng.
Sinh nhật của tên nhóc này đã qua được mấy ngày rồi. Trong nhà vì phải kiểm tra linh căn, thời gian lại gấp gáp, hôm sau bọn nhỏ phải theo ông lên phi chu, không tổ chức được gì cho nó, cùng lắm chỉ là ăn thêm một bát mì trường thọ. Sau khi lên phi chu, ông cũng bế quan mấy ngày liền, đến khi đến Xuân Khê Thành mới xuất hiện, nghĩ lại chắc đứa nhỏ này thấy tủi thân.
Thu Lâm Dữ không khỏi nhớ lại lúc ông và Thu Lâm Hoài được đưa tới dự Xuân Yến.
Năm đó đệ tử được tuyển chọn phải tới sớm, không phải vội vàng đi, trong nhà phát hiện bọn họ là Địa linh căn, lại đúng dịp sinh nhật nên tổ chức rất lớn, chuẩn bị đầy đủ hành trang, rồi mới lên đường tham dự Xuân Yến.
Nhưng đến lượt nhóc con này, chỉ có mỗi một bát mì trường thọ... quả thật là có chút thiệt thòi.
“Cha con không lừa con." Thu Lâm Dữ đặt y xuống đất: "Mở mắt thử xem? Còn đau không?"
"Không đau nữa." Vừa dứt lời, Thu Ý Bạc đã thấy Thu Lâm Dữ quay lưng lại, cúi xuống: "Lên đi."
Thu Ý Bạc lập tức leo lên, Thu Lâm Dữ giữ y lại, để y nằm yên trên lưng, rồi mới bước ra ngoài: "Cũng là do cha con và Tam thúc sơ suất. Con cũng biết cha con phải bế quan, không tiện đi lại. Để Tam thúc bù cho con nhé? Nào, Tam thúc đưa con đi chơi chợ đêm được không?"
Thu Ý Bạc ngọt ngào đáp: "Vâng ạ, Tam thúc thật tốt!"
"Nhóc ranh này." Thu Lâm Dữ cười mắng, không đi qua cửa chính mà trực tiếp bay ra ngoài qua cửa sổ.
Dù đều là con cháu nhà mình, nhưng năm ngón tay cũng có ngón dài ngón ngắn. Ông thấy đám trẻ kia vừa ồn ào vừa phiền, mà ông cũng chẳng muốn bận tâm nhiều, nên dứt khoát ra ngoài bằng cửa sổ, tránh để mấy đứa nhỏ kia nhìn thấy tên nhóc này được ưu ái mà sinh lòng ghen tị.
Con người thường thiên vị, ông cũng không ngoại lệ.