"Bạc nhi!" Thu Lâm Hoài quát lớn, sau đó vội vàng cúi mình xin lỗi: "Nhi tử còn nhỏ, miệng mồm không kiêng dè, mong hai vị tiền bối lượng thứ cho nó."
Tùng Phong và Lăng Hà liếc nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ phức tạp, Lăng Hà Chân Nhân lạnh lùng nói: "Thằng nhóc này, ngươi nghĩ thật là hay."
Thu Lâm Dữ ngay lập tức bảo vệ Thu Ý Bạc ở sau lưng, nếu hai vị đại năng này thật sự muốn lấy mạng thằng bé, đó là chuyện trong nháy mắt mà thôi. Thu Ý Bạc vùng vẫy ra. Thu Lâm Dữ vốn có thể ngăn cản, nhưng thân thể lại đờ ra, chỉ biết trơ mắt nhìn Thu Ý Bạc đi tới trước mặt Tùng Phong và Lăng Hà, ngây thơ nói: "Con nói sai sao? Con vốn không thích chịu khổ, cũng sợ mệt, hai vị gia gia nhận con làm đồ đệ, e là hai ngày sau sẽ đuổi con ra khỏi cửa thôi!"
Tùng Phong nhìn nó đầy ý vị sâu xa, đột nhiên hỏi: "Gia gia vừa rồi hỏi ngươi tâm nguyện là gì, ngươi nói muốn cha và tam thúc sống thật lâu... Vậy sau đó thì sao?"
Thu Ý Bạc khựng lại, vội vàng lắc đầu: "Không thể nói, nói ra cha nhất định sẽ đánh con."
"Ngươi cứ nói, có ta ở đây, cha ngươi không dám trách phạt ngươi." Tùng Phong Chân Nhân nói, trong lời nói mang theo một chút thuật mê hoặc tâm trí. Thu Ý Bạc ngẩn ngơ trong thoáng chốc, rồi miệng cứ thế không nghe sai khiến nữa.
"Con muốn khiến cha và tam thúc trở nên lợi hại hơn!"
"Rồi sao nữa?"
Thu Ý Bạc dường như nghĩ tới điều gì đó, lộ ra nụ cười đầy mong mỏi: "Cha và tam thúc đều là tu sĩ, con còn chưa biết căn cốt tiên đạo của con thế nào, nếu như không tốt, e rằng sau này cũng không thể lợi hại, vậy thì chỉ cần cha và tam thúc lợi hại, không ai dám bắt nạt con nữa!"
"Nửa năm trước, điện hạ Tề Vương cưỡi ngựa ra phố, va đổ biết bao nhiêu quán xá, quan sai đều không dám bắt hắn. Lan Hòa thúc nói là vì cha hắn là hoàng đế, cho nên quan sai không dám động vào hắn. Nhưng Lâm ca ca nhà kế bên lại bị bắt, chắc là do cha của ca ấy không phải là hoàng đế, không đủ lợi hại."
"Nếu cha và tam thúc con rất lợi hại, thì con cưỡi ngựa ra phố va đổ biết bao nhiêu quán xá, cũng không ai đến bắt con."
Nói xong câu này, cả trường lâm vào cảnh im lặng khó xử.
Thu Lâm Dữ ngây người một chút, sau đó quay sang nhìn Thu Lâm Hoài, trong mắt đầy hoang mang, ca ca dạy thằng bé như vậy sao?
Hay thật, trước giờ hắn đều đánh giá thấp Thu Ý Bạc, cứ tưởng đứa nhỏ này sẽ nói gì đó kiểu như quan thương cấu kết, chấn hưng gia tộc, chí ít cũng phải có chút chí hướng. Kết quả là nguyện vọng chân thành nhất của nó lại là muốn làm một tên công tử bột! Lời này có thể nghe lọt tai không? Có thể không?
Dù sao nó cũng là con trai của một tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong, thậm chí còn sắp bước vào Hợp Thể kỳ! Có cần vô dụng đến vậy không?!
Thu Lâm Hoài không nói ra, chỉ khẽ mở khẩu hình: "Thu Lan Hòa."
Thu Lâm Dữ: Hiểu rồi, lại là Thu Lan Hòa! Nếu lần này hắn có thể bình an trở ra, nhất định sẽ phạt Thu Lan Hòa quỳ từ đường ba tháng, sau đó đuổi ra ngoài sống riêng! Có ai dạy trẻ con nhà mình như vậy không? Sao cái gì cũng dám nói?!
Thu Lâm Hoài ngẩng đầu, thấy hai vị đại năng cũng đầy vẻ phức tạp, Lăng Hà Chân Nhân ngập ngừng: "… Ngươi không muốn bản thân trở nên lợi hại sao? Đến lúc đó, không chỉ cưỡi ngựa ra phố, mà dù là đốt nhà gϊếŧ người cướp của, cũng không ai dám động đến ngươi, chẳng phải rất tốt sao?"
"Cha nói, tu luyện rất khổ." Thu Ý Bạc nghiêm túc đáp: "Con nghĩ con không phải người có thể chịu khổ, cha và tam thúc đều đã tu đến cảnh giới Hóa Thần, chắc chắn là rất khổ sở, nên để họ chịu khổ đi, con thì thích ăn đồ ngọt hơn."
"…"
Thu Lâm Hoài: Không hiểu sao lại rất muốn đánh con một trận.
Tùng Phong và Lăng Hà liếc nhìn nhau, đứa trẻ này tuy lanh lợi, nhưng tâm tính lại quá đỗi yếu mềm, là đứa trẻ được nuôi dưỡng trong phú quý an nhàn, thật sự không phải là người đáng để giao phó. Vì nơi này còn có hai người khác, nên cuộc tuyển chọn này không cần tiếp tục nữa.
Trước đây, bọn họ căng thẳng đối đầu chẳng qua là vì ham muốn Thu Ý Bạc tuổi nhỏ, dễ uốn nắn, lại không có sư môn. Nếu đạo thống được truyền cho nó, thì không cần đợi thêm hàng nghìn hàng vạn năm, sư môn truyền thừa có thể ngay lập tức trở lại trên thế gian.
Nếu nó không được, thì đành chọn hai người còn lại vậy.