Ta Làm Phụ Thân Chết Thảm Của Long Ngạo Thiên [Xuyên Thư]

Chương 10: Cơ duyên có xuất hiện không?

"Trong tòa nhà sâu thẳm và nhộn nhịp đầy hoa, rèm cửa sơn được kéo lên một nửa trong làn gió xuân nhẹ nhàng. Mùa xuân trở về con đường xanh, cỏ phẳng mềm mại và dịu dàng..." (1).

(1): Trích từ thời Tống trần lượng 《 Rồng nước ngâm xuân hận 》

Thanh quan ôm đàn tỳ bà cất tiếng hát nhẹ nhàng, khiến căn phòng tràn ngập sự tươi sáng của mùa xuân, cảnh vật bên ngoài cửa sổ hòa hợp. Thu Lâm Dữ lắng nghe thấy hay rồi quay lại nhìn Thu Ý Bạc thì chỉ thấy thằng bé đang vật lộn với đĩa chân giò heo chiên giòn mà có vẻ như đã thèm muốn từ lâu. Bề ngoài ăn uống khá tao nhã, nhưng thực sự tốc độ không hề chậm.

Hai cân chân giò lợn, hắn nói với y mỗi người gặm một nửa, y cũng kén ăn, chỉ ăn phần da giòn và thịt ngon. Một hoa nương bên cạnh y cầm một chiếc đũa bạc và một chiếc xiên bạc, từng chút một gắp phần mỡ và màng bám trên đó, sau đó đặt lên đĩa của thiếu gia này.

Thu Lâm Dữ thấy buồn cười, vì vậy hắn chống cằm và nhìn chằm chằm vào cậu bé: "Con thích nó đến vậy sao?"

Thu Ý Bạc nuốt miếng thịt vào bụng, lau miệng rồi nói: "Ngon quá, Tam thúc, thúc có muốn thử không?"

Hoa Nương bên cạnh cũng khéo léo đưa cho hắn một chồng da giòn và thịt, cuộn lại thành một cuộn nhỏ tinh xảo, Thu Lâm Dữ cầm đũa lên ăn. Lúc này hắn mới nhận ra cái bụng chỉ uống trà không ăn cơm và thịt của mình nhiều năm nay lại háo hức muốn ăn những thứ này đến thế nào. Gần như ngay khi miếng thịt vào miệng, hắn đã cảm thấy thỏa mãn và chỉ muốn ăn thêm.

Hắn ăn thêm hai miếng nữa, rồi chậm rãi nói: "Ngon thật, chẳng trách Lan Hòa lại khen trước mặt con."

Thu Ý Bạc mỉm cười đồng ý, hai người vui vẻ ăn trước bàn đầy đồ ăn, mấy hoa nương nhìn nhau, thấy trong mắt mỗi người đều có ý cười, thế là một hoa nương nói: "Hai vị công tử, chúng ta cáo lui trước."

"Đi thôi." Thu Ý Bạc vẫn còn kịp nói: "Vị tỷ tỷ chơi đàn tỳ bà hát hay lắm, Tam thúc nhớ thưởng cho tỷ ấy nhé."

Thu Lâm Dữ gõ nhẹ vào đầu y, lắc đầu nói: "Con còn biết mấy cái này nữa à? Xem khi về cha con có đánh con không!"

"Không phải chúng ta đã đến cùng nhau sao? Tam thúc?" Thu Ý Bạc ranh mãnh nói.

Tục ngữ có câu gọi là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

"Vậy thì thưởng đi, nhưng khi về đừng nói với cha con là thúc đưa con đến thanh lâu nhé." Nếu Thu Ý Bạc nói vậy, không chỉ có đứa nhóc này xui xẻo đâu. Thu Lâm Dữ mỉm cười giơ tay, ném một thỏi vàng qua. Hoa Nương cầm đầu nhận lấy, cúi chào một cách rụt rè, nói: "Cảm ơn phần thưởng của công tử."

Hoa Nương phía sau uốn gối hành lễ, rồi lui xuống như nước chảy mây trôi đi ra ngoài

Thúc cháu hai người trong lòng mới an tâm đem cơm ăn hết. Rượu đủ cơm no xong, Thu Lâm Dữ nghĩ đến lúc phải đi về hoặc đi mua ở tiệm điểm tâm nào đó. Không ngờ Thu Ý Bạc lại xua xua bàn tay nhỏ bé của mình, háo hức nhìn hắn: " Thúc ơi, con muốn ra tiệm cầm đồ."

Thu Lâm Dữ: "... ? Nhà chúng ta nghèo đến mức phải ra tiệm cầm đồ sao?"

Thu Ý Bạc quyết định rồi. Làm người tốt phải tốt đến cùng, chịu tiếng oan thì cũng phải chịu đến cùng. Xin lỗi Lan Hoà thúc!

"Thúc Lan Hoà từng kể với con rằng có một đồng liêu của thúc ấy mua một con mèo đất sét ở tiệm cầm đồ. Con mèo rất hoạt bát. Khi thúc ấy mang về nhà, dùng nắp trà cọ xát thì hóa ra là vàng. Con chính là..."

Y nhìn Thu Lâm Dữ với ánh mắt đầy mong đợi, rồi nắm lấy tay áo đắt tiền của Thu Lâm Dữ, túm lại thành một cục: "Tam thúc... chúng ta đi xem thử có được không?"

Thu Lâm Dữ thầm mắng Thu Lan Hòa trong lòng. Nhất định phải bắt hắn ta quỳ ở từ đường hai ngày khi trở về. Hắn dám nói với đám trẻ con mới vài tuổi về chuyện đồng liêu của mình nhận hối lộ! Còn có một chút quy củ nào sao?! Đây là cách làm quan sao?! Chẳng trách thằng nhóc này cứ nói quan lại thông đồng với thương nhân. Đều là lỗi của Thu Lan Hòa, cái tiểu súc sinh tạo nghiệp này!

——Nghĩ cũng biết rằng, tượng đất sét nào có thể cọ xát thành vàng ròng, chủ tiệm cầm đồ nào mà không phải là lão làng, thành tinh trong nhìn hàng? Nếu ngay cả trọng lượng đất sét và vàng cũng không phân biệt được thì thà chết còn hơn! Đương nhiên là có người nhờ chủ tiệm cầm đồ chuyển hối lộ, chả qua là trường hợp rửa tiền tẩy trắng mà thôi!

Vốn dĩ ban đầu hắn muốn nói về Thu Lan Hoà dạy hư con cháu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ về bối phận của Thu Ý Bạc, đủ Thu Lan Hoà để gọi là tổ tông!

Nghĩ đến đây hắn càng tức giận hơn! dạy hư tiểu tổ tông nhà mình, tên đó còn muốn sống không?!

"... Hay là chúng ta đến tiệm điểm tâm nhé?" Thu Lâm Dữ đề xuất một thỏa hiệp: "Mua một ít bánh trung thu năm vị cho cha con nhé?"