Nói xong liền lùi lại một bước, không thèm nhìn chén trà dưới chân đã vỡ tan tành, cúi xuống ôm lấy Thu Ý Bạc mà chạy, hành lang vang lên chuỗi tiếng cười rộn rã của hai thúc cháu.
Hắn nhìn ca ca của mình, người cả đời ghét nhất bánh trung thu năm vị và kẹo da trâu!
Lúc nhỏ, ca ca từng bị kẹo da trâu dính đến rụng hai chiếc răng, rồi khi ăn bánh trung thu năm vị thì rụng luôn chiếc răng cuối cùng, làm miệng chảy đầy máu, phụ mẫu hai người sợ hãi vội gọi thầy thuốc đến, ca ca còn bị bắt uống thuốc nửa tháng trời.
Thu Lâm Dữ thầm nghĩ, nếu là hắn, có lẽ hắn cũng không thích những thứ này.
Thu Lâm Hoài ngồi lại chỗ cũ, rót cho mình một chén trà, mỉm cười lắc đầu.
—--
“Tam thúc, lâu rồi thúc không đi dạo phố đúng không?” Thu Ý Bạc nắm tay tam thúc, cùng nhau đi trên con phố sầm uất, đúng lúc giữa trưa là thời điểm náo nhiệt nhất.
Những quầy bán bánh bao bên đường đang bốc lên hơi nước trắng mờ, mùi thơm của thịt và rau hòa quyện lùa vào mũi từng người qua đường. Cửa rạp hát mở rộng, bên trong các diễn viên hóa trang sơ sài với mặt nạ ngồi hàng dài trên ghế tập mà ăn cơm. Người bán hàng rong với gánh vằn thắn thỉnh thoảng bị gọi lại, bốc những viên vằn thắn trắng mịn tròn trịa bỏ vào nồi nước, khách hàng thì đứng một bên vừa xoa tay vừa chờ đợi.
Thu Lâm Dữ nhìn cảnh tượng ấy, không khỏi xúc động, nhưng miệng lại nói ngược lại: “Cũng không hẳn, tam thúc thường xuyên đi làm nhiệm vụ, đôi khi đi ngang qua.”
“Vậy à.” Thu Ý Bạc bất ngờ kéo hắn rẽ qua một khúc quanh, Thu Lâm Dữ nhìn thấy những chiếc đèn l*иg đỏ treo dọc đường thì biết ngay đây là chỗ nào, định dắt cậu nhóc quay lại. Nhưng Thu Ý Bạc lại tỏ vẻ khao khát mà không dám nói rõ: “Con nghe Lan Hòa thúc nói móng giò chiên giòn ở đây ngon nhất, tam thúc chúng ta thử xem được không?”
Ăn xong thì có thể đi qua con phố bên cạnh, chính là nơi kích hoạt nhiệm vụ, quả là tiện lợi!
Thu Lâm Dữ khẽ hỏi: “...Lan Hòa thúc nói với con à?”
“Đúng vậy.” Thu Ý Bạc vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Con hỏi Lan Hòa thúc móng giò ở đâu ngon nhất, thúc ấy bảo là ở con phố treo đầy đèn l*иg đỏ.”
Thu Lâm Dữ: Bọn vãn bối trong nhà thật quá xuất sắc, lại đi nói với đứa trẻ sáu tuổi rằng móng giò ngon nhất lại là ở thanh lâu!
Móng giò đó là món để ăn sao?
Thu Lâm Dữ chìm trong suy nghĩ, bên cạnh đã có một cô nương trang điểm đậm nhưng chưa cài trâm từ cửa sổ thò đầu ra, cười khúc khích nói: “Sao lại có công tử mang theo tiểu công tử lên thanh lâu giữa ban ngày thế này? Vị công tử kia, mau dẫn tiểu công tử rời đi, cẩn thận về nhà bị nương tử biết, chỉ sợ giàn nho ở hậu viện đổ mất thôi!”
(Giàn nho đổ: thành ngữ Trung Quốc có hàm ý cuộc cãi vã nảy lửa với vợ ở sân sau.)
Thu Lâm Dữ: Bỗng dưng có một cảm giác muốn về phạt hậu bối quỳ từ đường.
Hắn quay sang nhìn Thu Ý Bạc, thấy cậu bé vẫn đầy vẻ mong chờ, không khỏi thở dài một hơi. Chốn thanh lâu này, từ trước đến nay hắn vẫn cho là bẩn thỉu, chẳng bao giờ muốn lại gần, nhưng nhìn vẻ háo hức của Thu Ý Bạc lại không nỡ từ chối... Chẳng qua cũng chỉ là vào thanh lâu ăn bữa cơm, nhắc nhở các cô nương cẩn thận một chút là được.
Hắn ngẩng đầu nói lớn: “Nương tử, trong lầu có thể dùng bữa trưa không?”
Cô nương cười đáp: “Đương nhiên là có, công tử muốn dùng bữa sao? Ở Hồng Tú Chiêu này đồ ăn quả thực là một tuyệt phẩm! Đảm bảo công tử hài lòng.”
Thu Lâm Dữ không hiểu sao vừa bước qua ngưỡng cửa liền cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Hai người được dẫn lên căn phòng tốt nhất trên tầng ba, nhìn trang phục của họ cũng biết không phải phú thì cũng quý, đương nhiên là phải chiêu đãi tốt nhất.
“Bạc nhi, sao con lại nghĩ đến việc muốn ăn món này?” Thu Lâm Dữ thuận miệng hỏi: “Con biết đây là thanh lâu chứ?”
“Biết chứ ạ.” Thu Ý Bạc treo mình trên cổ Thu Lâm Dữ: “Nhưng con muốn đến thì con đến thôi! Có gì là sai đâu?”
“Cha con mà biết con vào thanh lâu thì sẽ phạt con đấy.”
Thu Ý Bạc nghiêng đầu hỏi lại: “Con chỉ muốn đến ăn, cha phạt con làm gì? Có phải con đến làm chuyện xấu đâu.”
Thu Lâm Dữ chợt giật mình, im lặng một hồi, Thu Ý Bạc thấy hắn không nói gì cũng không quấy rầy, mà dựa vào lan can ngắm cảnh phố phường nhộn nhịp bên dưới.
Một lúc sau, Thu Lâm Dữ đột nhiên bật cười nhẹ, bước đến bên cửa sổ ôm Thu Ý Bạc lên, chạm nhẹ vào mũi cậu: “Bạc nhi nói đúng... Người đâu, gọi cô nương hát khúc thanh hay nhất trong lầu đến đây. Đã đến rồi thì nghe thử xem có phải là một tuyệt phẩm hay không?”