Sau Khi Mỹ Nhân Kiêu Căng Xuyên Vào Show Hẹn Hò Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 14: Trường trung học tư thục Minh Quang

"Rốt cuộc thì cậu ta đã làm gì vậy..."

Mọi người đều cảm thấy tò mò và kinh ngạc.

Khổng Tây lùi lại một chút, từ khóe mắt thấy những người bên cạnh cũng đang như vậy.

Bên cạnh Ôn Sở Ninh hình thành một khoảng không nhỏ.

Ôn Sở Ninh bước về phía trước.

Bàn chân cậu nhỏ nhắn, đôi giày da đen có đầu vuông thậm chí trông có phần dễ thương.

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nâng chân, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, không biểu cảm bước lên vai của một người chơi.

Âm thanh xương gãy vang lên, trong một không gian tĩnh lặng khiến mọi người giật mình.

Ôn Sở Ninh trong tay cầm một cây gậy bóng chày, trên đó dính những mảnh chất lỏng đỏ của máu và trắng của mỡ , từ từ di chuyển dọc theo sống lưng của người đàn ông.

Mọi người không khỏi nín thở.

Giống như Ôn Sở Ninh đang thực hiện một tác phẩm nghệ thuật, mỗi khung hình đều đẹp mắt.

Làn da cậu trắng như sứ, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, đôi mắt hơi cúi xuống khiến lông mi trông càng dài và dày hơn.

Cậu nhìn vào người chơi nằm trên đất, như một quý tộc thanh lịch đang đánh giá món đồ chơi của mình, xem nên phanh thây từ đâu.

Bịch—

Mọi người giật mình lùi lại.

Người đứng gần như bàng hoàng đưa tay chạm vào mặt mình, dùng sức che miệng để không thét lên.

Trên mặt là những mảnh vụn màu đỏ vàng văng ra, nóng hổi, nhờn và có mùi tanh.

Đó là mỡ từ cơ thể người chơi.

“Chết rồi.”

Thường Thiện thờ ơ đá cái xác của người đàn ông ra xa.

Cái xác không đầu trượt đi, để lại một vết ẩm ướt trên mặt đất.

Ôn Sở Ninh giẫm lên cơ thể của người đàn ông, có vẻ khó chịu.

Vớ trắng tinh không biết từ khi nào đã dính một ít máu.

Giống như thứ trắng tinh khiết bị ô uế.

Tại sao cậu ta lại giẫm lên người đó mà không phải mình.

Thường Thiện bị suy nghĩ bất ngờ của mình làm cho kinh ngạc, khi phản ứng lại thì đã giật gậy bóng chày và g°i°ế°t c°h°ế°t người đàn ông.

Thường Thiện nhét lại cây gậy bóng chày vào tay Ôn Sở Ninh, động tác tỏ ra không kiên nhẫn.

Sự tàn sát không lý do này cũng đã phá vỡ quy tắc của trò chơi.

Nhưng Thường Thiện không hề sợ bị xử phạt, chỉ cảm thấy thoải mái.

“Các cậu, theo tôi nào.”

Giọng nói của Thường Thiện như một cái công tắc, đánh thức mọi người.

Dù cho vừa trải qua cảnh tàn sát, ngay cả những người chơi đã trải qua nhiều lần cũng không dám phản đối.

Họ cũng nghi ngờ Ôn Sở Ninh.

Số lượng người chơi không nhiều, họ đã quen biết nhau trước khi làm nhiệm vụ. Vì vậy họ chắc chắn Ôn Sở Ninh không phải là game thủ.

Nhưng ai dám tin rằng một tân binh có thể hạ gục một người chơi chỉ trong chốc lát?

Điều này là không thể tưởng tượng nổi.

Vì vậy, Ôn Sở Ninh chỉ có thể là NPC, một NPC được Thường Thiện bảo vệ.

Nhiệm vụ đã xảy ra một sự thay đổi nào đó không rõ nguyên nhân.

【Lần đầu tiên thấy người chơi ngoan ngoãn đi theo một tân binh, tôi phải chụp màn hình lại mới được haha.】

【Thật lòng mà nói, tôi vừa nãy còn nghĩ các cậu ta đang khoe khoang, giờ thì thật sự phục rồi.】

【Chúc mừng bạn đã phát hiện ra bảo bối.】

Tiền thưởng lại tăng lên một đợt nữa.

Ôn Sở Ninh đánh cược, lấy tính mạng của mình làm vật thế chấp.

Nếu không thể hạ gục người đàn ông, thì số phận của cậu sẽ còn thảm hơn cả những người bên cạnh đang run rẩy.

Cậu đã thắng.

Từ khi sinh ra, cậu không thể luyện võ, nhưng cậu đã được định sẵn là người đứng đầu muôn người, không cần võ công nhưng không thể không biết gϊếŧ người.

Bao nhiêu năm sống là bấy nhiêu năm tôi rèn luyện kỹ năng châm cứu này.

Thể chất của tên đó mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng, nếu không có cây kim trong cửa hàng, có lẽ sẽ không thể đâm vào.

Dù đã đâm vào, nhưng tên đó cũng không chết.

Nói thật, còn phải cảm ơn cú đánh bổ sung của Thường Thiện.

Ôn Sở Ninh theo sau Thường Thiện, từ từ nâng khóe môi.

Bàn tay hơi run rẩy thể hiện sự phấn khích của anh.

Họ dừng lại nhanh chóng.

Sân vận động trường học không có gì đặc biệt, đường chạy bằng nhựa, xung quanh là cây xanh rợp bóng.

Điều kỳ lạ là sân vận động lớn như vậy chỉ có một cô gái đơn độc đứng đó.

Trời đang mưa nhẹ, cô gái rõ ràng đã đứng trong mưa một thời gian, tóc đen ướt dính vào lưng.

Ôn Sở Ninh ánh mắt dừng lại một chút trên mái tóc đuôi ngựa của cô gái, rồi nhanh chóng rời đi.

Một số người chơi thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như nhiệm vụ đã trở lại quỹ đạo.

Mặc dù không biết vì sao Thường Thiện lại xuất hiện sớm như vậy, nhưng cảnh tượng trước mắt là điều họ quen thuộc.

"Thật chán quá, còn tưởng nhiệm vụ này có hy vọng thăng cấp."

Hiện tại Phương đang dịch:

-Đam mỹ: Bé AI Bảo Bối Cũng Có Thể Là Đoàn Sủng ; Vợ Của Tang Thi Hoàng Là Huyết Tộc

- Ngôn tình: Giả Thiên Kim Cũng Muốn Được Bảy Anh Em Đoàn Sủng

Nếu yêu thích hoặc hứng thú có thể ghé qua ủng hộ Phương nhé