Pháo Hôi Ác Độc Tuỳ Ý Làm Bậy Ở Tu La Tràng

Chương 17

Kỳ Tư thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Giờ đây, cậu đã tái sinh, và mọi chuyện sẽ phải diễn ra lại từ đầu. Ví dụ như chuyện "bao nuôi" Thẩm Văn lần nữa.

Lần này, cậu sẽ lợi dụng vị thế "ông chủ" của mình để “dằn mặt” Thẩm Văn một cách tàn nhẫn.

Kỳ Tư hít sâu, tự động viên bản thân. Dù đã sống qua hai kiếp, cậu vẫn chưa quen với việc bắt nạt người khác.

Nếu đối phương là một kẻ độc ác, tàn nhẫn như cậu thì có lẽ cậu sẽ dễ dàng ra tay hơn.

Kỳ Tư cầm ly rượu trong tay, thẳng tay hất toàn bộ lên người gã đàn ông ăn mặc lòe loẹt.

Tay cậu hơi run, rượu chủ yếu tạt vào quần áo của gã, một phần nhỏ bắn lên cằm.

Bị bất ngờ hất rượu, gã đàn ông vô thức ngẩng đầu lên, định bùng nổ cơn giận. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt lạnh lùng, sắc bén của Kỳ Tư, gã lập tức nghẹn họng, mặt đỏ bừng nhưng không thốt được lời nào.

Nếu là người khác thì chẳng sao, nhưng đối diện lại là Kỳ Tư. Ai trong giới thượng lưu mà không biết dạo này Kỳ Mặc Trầm cực kỳ chiều chuộng Kỳ Tư? Từ phòng họp đến văn phòng, hay thậm chí là khu sinh hoạt của công ty, Kỳ Tư đều có thể ra vào tùy ý.

Gã đàn ông gượng gạo cười, nhưng nụ cười méo mó đến mức chẳng giống đang cười, “Kỳ thiếu, ngài…”

Kỳ Tư thả lỏng tay, ly rượu rơi xuống thảm, không vỡ, cũng chẳng gây tiếng động lớn.

Trong tiểu thuyết, Kỳ Tư thích Hách Lê, nên không thể chịu nổi việc người khác bắt nạt Thẩm Văn – kẻ có khuôn mặt giống Hách Lê. Nhưng cậu lại khinh thường thân phận con riêng của Hách Lê, luôn sợ hãi không dám thừa nhận tình cảm của mình. Khi người khác ức hϊếp Hách Lê, cậu chỉ lặng lẽ đứng nhìn.

Tình yêu u ám, đầy mặc cảm của cậu chỉ làm nền cho tình yêu thuần khiết của nhân vật chính.

“Không có gì,” Kỳ Tư hơi ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia khinh miệt xen lẫn giễu cợt, “Vừa nãy tôi lỡ tay, có cần tôi đền cho anh bộ đồ mới không?”

Ai cũng nhận ra Kỳ Tư đang cố tình gây khó dễ. Cả góc độ lẫn lực hất rượu đều vừa đủ, chẳng có gì là vô tình cả.

Nụ cười trên mặt gã đàn ông càng méo mó hơn, khóe môi thậm chí còn khẽ giật, “Không… không cần đâu, là lỗi của tôi, không tránh kịp.”

Đột nhiên, gã cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng, da gà nổi hết lên.

Gã theo bản năng liếc nhìn, chỉ thấy Thẩm Văn – người vừa nãy yếu đuối không có chút sức phản kháng – giờ đang uể oải ngẩng đầu lên, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào gã.

Đôi mắt ấy, lạnh lẽo như được ngâm trong thứ thuốc độc băng giá, hoàn toàn không phải đôi mắt mà một người trẻ tuổi như Thẩm Văn nên có.

Nhưng khi Kỳ Tư cởϊ áσ khoác và ném nó lên ngực Thẩm Văn, ánh mắt sắc bén vừa rồi của cậu ta bỗng dưng cụp xuống, không còn chút khí thế nào. Ngón tay khẽ cong lên, như định chạm vào áo khoác, nhưng lại rụt tay về.

Kỳ Tư đã quen với việc mượn danh nghĩa cậu ấm nhà họ Kỳ để dọa nạt người khác. Lần này, dường như mọi chuyện còn hiệu quả hơn kiếp trước.

Điều khó khăn duy nhất là cậu phải diễn như trong tiểu thuyết, đóng vai một kẻ ngạo mạn, ban phát ân huệ cho Thẩm Văn.

Cậu đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, làm sao có thể bộc lộ nhiều tầng cảm xúc như vậy? Cuối cùng, cậu chỉ đành vội vàng ném chiếc áo khoác lên người Thẩm Văn rồi quay đi, giả vờ như không quan tâm.

Kiếp trước, cậu cũng làm thế và khá thành công, dù Thẩm Văn ghét cậu đến tận xương tủy.

Gã đàn ông ăn mặc lòe loẹt chau mày, nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng, “Kỳ thiếu cũng có ý với cậu ta sao?”

Kỳ Tư quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thẩm Văn đang chậm rãi đứng dậy từ dưới đất. Khi chiếc áo khoác của cậu tuột khỏi người Thẩm Văn, hắn ta tự nhiên giơ tay lên, quàng chiếc áo vào khuỷu tay mình.

Cổ áo bị xé rách để lộ toàn bộ xương quai xanh, làn da trắng nhợt nhạt như chưa từng thấy ánh mặt trời, dưới làn không khí lạnh lẽo từ điều hòa càng thêm tái nhợt.

So với sau này, Thẩm Văn lúc này gầy hơn nhiều, tâm tư cũng chưa sâu sắc đến vậy.

Chỉ có một điều khác biệt, đó là Thẩm Văn dường như không tỏ ra ghét bỏ chiếc áo khoác của cậu. Rõ ràng kiếp trước, Thẩm Văn đã chán ghét mà xé toạc chiếc áo ấy đi.