Xuyên Đến Thế Giới NP Mở Quán Rượu Ở Thời Mạt Thế

Chương 47

“Phòng đôi nằm ở tầng ba. Ngoài phòng đơn, mỗi phòng đều cung cấp mì ăn liền, nước khoáng và các vật dụng sinh hoạt hằng ngày, tất cả đều có giá bán ghi sẵn, khi sử dụng sẽ tự động trừ điểm của người sử dụng. Tiền điện nước sẽ tính theo số người, tuyệt đối không được lãng phí.”

“Các phòng còn lại ở tầng bốn. Tầng ba có phòng giặt, mỗi lần giặt một món đồ sẽ tốn một điểm, sau đó điểm cũng sẽ tự động bị trừ.”

“Cuối cùng, cửa phòng sẽ được mở bằng chip. Ngoài người đã thuê phòng, những người khác không được vào phòng nếu không có lời mời.”

“Sau khi nhận phòng, hóa đơn điện nước sẽ được khấu trừ cho mỗi người, vì thế mỗi tài khoản cá nhân phải có ít nhất 100 điểm làm tiền đặt cọc."

Hơn một trăm người làm thủ tục thuê phòng đã lấp đầy tất cả các phòng trọ trong quán rượu. Người đứng cuối hàng là người phụ nữ vừa mới gây gổ lúc trước, cô ta cùng với các chồng khác thuê hai phòng gia đình.

Không còn cách nào khác, tất cả các phòng đã bị những người phía trước chia hết.

Đội của cô ta đã vượt quá số lượng tám người. Không ai chịu bị bỏ rơi vì họ đã cùng nhau gϊếŧ tang thi để gom tinh hạch.

Mỗi người trong đội đều phải nộp 80% số tinh hạch của mình cho thê chủ.

Ngày thứ bảy của mạt thế, mọi người đều nhận được thông báo từ vệ tinh nói rằng trong đầu của tang thi có tinh hạch, có thể giúp những người có dị năng tăng cường sức mạnh.

Tất nhiên trong số họ cũng có người thường, nhưng may mắn là những người đồng đội đi cùng họ đều tốt bụng, sẵn sàng cho họ mượn tinh hạch. Còn những người có tinh hạch thì tự động nạp điểm vào tài khoản của mình.

"Quản lý, cậu nói mỗi phòng đều có điện nước sao?"

Trong đám đông có ai đó đã nghe rõ từng lời Đỗi Đỗi nói, sau đó hỏi lại.

"Đúng vậy, mỗi phòng đều có điện nước."

Vừa dứt lời, khách trong sảnh lập tức nhanh chóng tìm phòng của mình. Tuy nhiên, lần này dù có đông người đến đâu thì cũng không có ai dám dám xô đẩy hay gây ồn ào trong quán rượu nữa.

"Ôi này, quý khách không định mua đồ ăn trước à? Phòng đơn không có thức ăn đâu, bữa sáng chỉ phục vụ đến mười một giờ sáng. Quý khách có chắc là không muốn ăn gì trước khi lên phòng không?"

Đỗi Đỗi nhìn thấy một nhóm người tuy không gây tiếng ồn nhưng vẻ mặt của họ rõ ràng là đang muốn đi thăm phòng, cậu ta đành lên tiếng nhắc nhở.

"Đúng vậy, trên tầng hai còn có quán ăn sáng."

Nghe lời nhắc của Đỗi Đỗi, một nhóm người lập tức chạy đến quán ăn sáng. Chỉ trong ba phút mà phía trước quán ăn trên tầng hai đã tập trung rất nhiều khách mới.

"Chào mừng quý khách đến với quán ăn sáng Mạt Thế, xin vui lòng xếp hàng để vào, gọi món ở bên trái, sau khi lấy khay thì sang bên phải để tới khu vực lấy đồ ăn."