Nhưng lần trước khi hắn đưa Thuần Lan đến, đúng là có chút toan tính khi biết cô mới đến thành phố này, nhà có phân phối vật tư lại còn sống một mình.
“Quý cô Trảm, thật ra chúng tôi đến quán rượu phía sau cô. Để tôi nói cho cô một bí mật, cô có thể mua thức ăn ở quán rượu này, dùng tinh hạch trong đầu tang thi để mua.”
Phí Lực suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định tránh trọng tâm vấn đề mà nói một câu. Bây giờ hắn đã biết hạt ngọc đó chính là tinh hạch tang thi, có thể hấp thụ để tăng cường dị năng hoặc dùng để đổi thức ăn trong quán rượu.
Hắn nghĩ đến việc dùng thức ăn khan hiếm nhất hiện tại cùng với việc sử dụng tinh hạch để mua thức ăn, sẽ làm xao nhãng suy nghĩ ban đầu của họ về việc tính toán với Trảm Quân Quân.
“Tôi biết rồi, tôi đã làm thủ tục lưu trú. Ở quán rượu này không cần phải lo lắng, ban đêm không sợ tang thi hay bất cứ thứ gì khác tấn công.”
Sau khi nghe lời Phí Lực nói, Trảm Quân Quân đã phần nào hiểu ra. Ban đầu hai người họ chắc chắn là đến tìm cô với một mục đích nào đó, sau đó mới phát hiện ra quán rượu.
Còn về phần vì sao lần trước hai người họ không làm thủ tục lưu trú, Trảm Quân Quân không biết. Tuy nhiên nếu họ đã biết có thể mua thức ăn, cô nhân tiện quảng bá cho quán rượu của mình luôn.
Quả thực, việc một mình cô kiếm tinh hạch để tích điểm nâng cấp quán rượu là quá khó khăn.
Vì đây là quán rượu, lại có thể tự cung tự cấp và kiếm điểm, cô không cần phải vất vả một mình để gϊếŧ tang thi. Điều quan trọng nhất vẫn là nâng cao và phát triển chính bản thân mình.
“Quý cô Trảm, cô thật sự sống ở quán rượu này? Nơi này thật sự an toàn vào ban đêm như ông chủ nói à?”
“Đúng vậy, tôi sống ở đây suốt. Các người không thấy xung quanh chúng ta không có tang thi sao? Trong phạm vi một mét của quán rượu, tang thi không thể vào được.”
Trảm Quân Quân nói xong, không thèm để ý đến hai người nữa. Điều cần hỏi đã hỏi, điều cần nói cũng đã nói, cô không muốn tiếp tục tốn thêm lời.
Nếu không hiểu, để họ tự đi hỏi Đỗi Đỗi.
Phí Lực nhìn Trảm Quân Quân rời đi, quả thật đúng như lời cô nói, tang thi không tấn công họ. Hắn nhận ra đây không phải là dị năng của Trảm Quân Quân, mà là năng lực của quán rượu.
Vì Trảm Quân Quân không có loại dị năng này, hắn cũng không định tiếp tục nịnh bợ cô nữa, thay vào đó hắn chợt nhớ đến Thuần Lan tạm thời bị hắn bỏ quên mất lúc nãy.
“Thuần Lan, lần này chúng ta cũng nên ở lại quán rượu này đi. Mặc dù chúng ta không có vật tư, nhưng thời gian qua chúng ta cũng đã gϊếŧ được vài con tang thi, đủ để đổi lấy vài điểm rồi.”
Thuần Lan thông minh không nhắc đến việc Phí Lực vừa bỏ cô ấy chạy một mình, mà khi nghe anh nói, Thuần Lan mỉm cười trả lời.
“Được.”
Kể từ khi rời khỏi quán rượu sau khi mua thức ăn, hai người đã gϊếŧ được vài con tang thi. Phí Lực cẩn thận lấy tinh hạch ra rồi giữ cho riêng mình, không đưa cho Thuần Lan.
Vì hắn đã đề nghị, Thuần Lan tự nhiên không phản đối. Nhưng những tinh hạch mà Thuần Lan đã giấu bí mật, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không đưa ra.
"Ông chủ." Phí Lực và Thuần Lan lại bước vào quán rượu Mạt Thế, khi họ nhìn về phía cửa, cái l*иg kính trước đó từng làm họ sợ hãi đã biến mất.
"Các người đang tìm Trần Mộ Ưu sao?" Hiển nhiên Đỗi Đỗi nhìn thấy ánh mắt của hai người nhìn về chỗ trước đây từng đặt l*иg kính.
"Ồ, không, không, không phải." Nghĩ đến khuôn mặt méo mó bên trong l*иg kính đó, nỗi sợ hãi trong lòng Thuần Lan lại bị đánh thức một lần nữa.
"Không cần phải sợ đâu thưa cô, chỉ cần không vi phạm quy tắc của quán thì sẽ không bị trừng phạt. Người bị trừng phạt lần trước ấy, sau tám giờ của ngay trong ngày hôm đó đã bị ném vào bầy tang thi cấp một rồi. Nếu cố gắng một chút, lại thêm may mắn một chút, thì vẫn có cơ hội sống sót thoát khỏi bầy tang thi cấp một đấy."