Nghe lời thê chủ của mình, Phí Lực nhớ lại cuộc trò chuyện với đồng nghiệp. Người đó từng nói rằng Trảm Quân Quân sống ở số 10 khu S. Không bị đánh dấu nghĩa là cô sống một mình, và trong nhà chắc chắn còn nhiều đồ ăn.
Phí Lực dẫn thê chủ của mình lẩn trốn qua nhiều nơi, cuối cùng cũng đến được số 10 khu S. Nhưng khi đến nơi, họ phát hiện có thêm một quán rượu ở đó, trên tấm biển sáng chói có dòng chữ "Quán Rượu Mạt Thế" bằng vàng.
"Phí Lực, đây là nơi anh nói à? Sao xung quanh lại không có tang thi nào thế? Thật yên tĩnh."
Nghe thê chủ Thuần Lan của mình nói, Phí Lực cũng nhìn quanh, chợt thấy quả thật không có bóng dáng tang thi nào.
Đỗi Đỗi từ quầy lễ tân đã nhìn thấy hai người từ sớm, đợi một phút vẫn không thấy họ vào, nên cậu ta chủ động ra ngoài hỏi thăm.
"Hai vị khách, các vị cần chỗ nghỉ ngơi phải không?"
"Nghỉ ngơi?" Phí Lực nghe cậu trai đeo mặt nạ nói chuyện mà không hiểu nổi.
"Đúng vậy thưa quý khách, quán chúng tôi đảm bảo chỗ nghỉ ngơi tuyệt đối an toàn, đồng thời giá cả cũng hợp lý."
"Bao nhiêu tiền một đêm?" Phí Lực thấy kỳ lạ khi có người mở quán rượu trong tình cảnh này, giữa lúc cả thế giới đầy rẫy tang thi. Hắn giả vờ hỏi thử một câu.
"Không đắt đâu, phòng đơn là 50 điểm tích lũy, thêm một người nữa thì giá là 60 điểm một đêm."
"Điểm tích lũy?"
"Đúng vậy thưa quý khách. Sau khi gϊếŧ tang thi, trong đầu chúng có một viên tinh hạch nhỏ cỡ hạt đậu phộng. Tinh hạch cấp 1 có thể đổi được 100 điểm tích lũy.”
“Ngoài việc cung cấp chỗ ở, quán chúng tôi còn có bữa sáng và bữa ăn nhanh giá cả rất phải chăng, cùng với nguồn nước sạch.”
“Hơn nữa khi ở trong phạm vi quán, các vị sẽ hoàn toàn an toàn, không có tang thi nào có thể vào được."
Đỗi Đỗi nhìn thấy khó khăn lắm mới có hai vị khách đến, cậu ta phải tiếp đãi tử tế, nếu không quán rượu này cứ mãi không mở cửa kinh doanh thì cũng không ổn.
Đỗi Đỗi giải thích cặn kẽ mọi lợi ích khi ở lại quán rượu.
Phí Lực và Thuần Lan nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự ngạc nhiên và vui mừng trong mắt đối phương, không ngờ ở đây lại còn có đồ ăn.
"Cậu dẫn chúng tôi vào bên trong xem thử đi.”
Phí Lực vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi, nghĩ rằng phải xem tận mắt mới biết thực hư, nên quyết định vào quán kiểm tra.
"Được thôi, xin mời quý khách vào trong."
Đỗi Đỗi nghe thấy khách đồng ý vào quán, cậu ta vui mừng ra mặt dẫn đường cho hai người vào bên trong.
Phí Lực và Thuần Lan đi theo Đỗi Đỗi vào trong quán rượu. Họ thấy quán rất sạch sẽ, bảng giá phòng nghỉ được niêm yết rõ ràng ngay trên quầy lễ tân.
"Thưa quý khách, đây là máy làm bữa sáng và máy làm bữa ăn nhanh. Chỉ cần thanh toán bằng điểm tích lũy, các vị sẽ nhận được món ăn mình đặt ngay lập tức."
"Đổi tinh hạch ra điểm tích lũy sao?"
"Đúng vậy."
Phí Lực nghe Đỗi Đỗi xác nhận thì trong lòng tràn đầy phấn khích, vì Thuần Lan rất thích viên ngọc trong suốt mà họ tìm thấy khi tiêu diệt lũ tang thi trong nhà. Thế là họ đã giữ lại viên ngọc đó.
"Thê chủ."
Thuần Lan nghe Phí Lực gọi, lập tức hiểu ý hắn.
"Cậu nói tinh hạch là thứ này phải không?" Thuần Lan lấy viên ngọc trong suốt từ túi ra đưa cho Đỗi Đỗi xem.
"Đúng vậy, chỉ cần đặt tinh hạch vào máy đổi điểm này, điểm tích lũy sẽ tự động được thêm vào trong chip của các vị."
Hai người còn hơi ngờ vực, nhưng nghĩ đến việc chỉ cần một viên ngọc là có thể đổi được chỗ ở và đồ ăn, Thuần Lan quyết định làm theo lời của Đỗi Đỗi, bỏ tinh hạch vào máy đổi điểm.
"Chúc mừng đổi điểm thành công, + 100 điểm."
Khi nghe thấy âm thanh báo thành công, Thuần Lan không khỏi kinh ngạc.
"Thê chủ, có điểm thật sao?"
Chỉ người sở hữu mới có thể nghe âm thanh từ chip, nên Phí Lực không biết rằng quá trình đổi điểm đã thành công.
"Có thật."
Câu trả lời của Thuần Lan khiến Phí Lực vui mừng không xiết.