Khi trở lại quán rượu, Trảm Quân Quân khóa cửa chính và cả cửa kính lại.
Trước tiên cô về phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ đồng thời giặt luôn bộ đồ tân thủ. Cô nhận thấy quần áo này rất dễ giặt lại nhanh khô, rất tiện lợi.
Trảm Quân Quân lấy hai viên tinh hạch hôm nay có được ra để đổi chúng thành điểm tích lũy, nhưng cô không dùng chúng để nâng cấp quán rượu ngay lập tức mà chuyển vào tài khoản cá nhân.
Cô muốn tích trữ điểm để sử dụng khi cần thiết.
Có lẽ đây chính là thói quen truyền thống của người Hoa Hạ: luôn chuẩn bị trước cho những tình huống bất ngờ.
Hiện tại mọi người vẫn có thể sống trong nhà của mình, hầu hết vẫn trốn trong nhà. Cô không cần phải vội trong việc nâng cấp quán rượu.
Lương thực trong bếp của cô còn đủ dùng trong khoảng ba ngày nữa. Trảm Quân Quân quyết định trong ba ngày này, cô sẽ cố gắng gϊếŧ thêm nhiều tang thi để thu thập thêm tinh hạch và đổi thành điểm tích lũy.
Trảm Quân Quân nhìn thấy trong cửa hàng hệ thống có bán máy làm đồ ăn nhanh, giá 300 điểm tích lũy, thậm chí còn đắt hơn cả việc nâng cấp quán rượu. Nhưng với thiết bị này, sau này cô sẽ có đồ ăn, không cần tự mình nấu nướng nữa, rất tiện lợi.
Hôm đó Trảm Quân Quân đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, cô vẫn ngủ đến khi tự nhiên thức dậy, nhưng so với hôm qua thì dậy sớm hơn khá nhiều. Nhìn đồng hồ mới chỉ chín giờ, cô rửa mặt rồi vào bếp.
Hôm nay cô quyết định chăm chỉ hơn một chút là tự làm bữa sáng. Trảm Quân Quân vốn là một người mê ăn uống, tay nghề nấu ăn của cô cũng khá, nhưng có lẽ do ảnh hưởng từ cuộc sống trong trại trẻ mồ côi nên cô không thích nấu ăn.
Trước đây khi còn ở trong trại trẻ, cô thường cố gắng làm tốt công việc để lấy lòng mọi người. Khi lớn lên, cô có chút ác cảm với việc làm việc nhà và nấu nướng, cảm giác như bị ép buộc.
Sau khi ăn sáng xong, Trảm Quân Quân mở cửa chợt phát hiện số lượng tang thi trên đường đã tăng lên đáng kể, ít nhất gấp ba lần so với hôm qua. Cô không biết liệu điều này có phải do những người đi "mua sắm miễn phí" đã giải phóng tang thi ra khỏi nhà hay không, nhưng tình huống này không làm cô sợ hãi, mà ngược lại cô cảm thấy hào hứng. Điều này có nghĩa là hôm nay cô sẽ kiếm được nhiều hơn.
Quả đúng như Trảm Quân Quân dự đoán, suốt cả ngày hôm đó, ngoại trừ lúc trưa cô quay về để ăn cơm, cô đã dành toàn bộ thời gian để liên tục tiêu diệt tang thi. Kết quả là hôm nay cô thu hoạch được tổng cộng mười hai viên tinh hạch cấp 1, gấp sáu lần hôm qua.
Khi trở về quán rượu, Trảm Quân Quân đổi tinh hạch thành điểm tích lũy ngay lập tức, sau đó dùng 300 điểm để mua một chiếc máy làm đồ ăn nhanh, đặt nó trên bàn trà trong sảnh.
Sau khi tắm rửa, cô đến bàn trà đổi ra một suất cơm bò kho khoai tây từ máy làm đồ ăn nhanh, món đắt nhất để tự thưởng cho mình.
"Ồ, không cần dùng điểm sao?"
Khi suất ăn xuất hiện, Trảm Quân Quân ngạc nhiên phát hiện ra rằng, cô với tư cách là chủ nhân của quán rượu không cần dùng điểm tích lũy để đổi đồ ăn.
"Ký chủ, cô là chủ nhân của quán rượu, cô không phải trả tiền cho ăn uống và chỗ ở. Cô chưa nhận ra phòng đôi của cô cũng không trừ điểm tích lũy sao?"
Nghe điều này, Trảm Quân Quân định nói rằng hướng dẫn hệ thống không có giải thích điều này, nhưng cô cảm thấy nếu nói vậy thì trông sẽ thật ngớ ngẩn.
Vì thế, cô im lặng thưởng thức suất cơm bò kho khoai tây vừa đổi được mà không trả lời hệ thống.
Hiện tại, chiếc máy làm đồ ăn nhanh và quán rượu đều ở cấp 1, chỉ có 5 món ăn, và món tốt nhất chính là cơm bò kho khoai tây với giá 54 điểm tích lũy.
Giá cả vẫn theo mô típ cũ, vẫn gấp ba lần giá bên ngoài. Nếu bên ngoài một suất cơm này có giá 18 đồng, thì trong quán rượu giá lên đến 54 điểm tích lũy.