Thể lực: Cấp A. (Yếu, có thể cải thiện.)
Ngộ tính: Cấp S. (Mạnh.)
Tiềm năng: Cấp SS. (Rất mạnh.)
Tâm lý: Cấp SSS. (Đỉnh cao.)
Khả năng sinh sản: Cấp SSS. (Đỉnh cao, có gen của người cổ đại. Có cài đặt chỉ cho phép cá nhân xem không?)
Trảm Quân Quân nhìn thông tin trong chip của mình, sau mỗi mục đều có một đánh giá.
Sức mạnh và tài sản đều thuộc loại rất yếu, thể lực cũng yếu. Có vẻ như lý do cô được phân vào khu S chính là nhờ vào những chỉ số SS và SSS ở các mục sau.
Khi nhìn thấy mục cuối cùng là "gen người cổ đại," cô rùng mình một cái, sau đó lập tức mã hóa toàn bộ những thông tin từ cấp S trở lên.
Việc mã hóa ba mục cuối cùng cũng là vì cô lo nếu chỉ mã hóa một mục thì sẽ khiến người khác nghi ngờ tạo cảm giác "giấu đầu hở đuôi."
Sau khi đọc xong mọi thông tin và quy tắc trong chip và cuốn sổ hướng dẫn, cuối cùng Trảm Quân Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, khi ra ngoài cô sẽ không còn bối rối nữa, cũng có thể tránh làm những điều trái ngược hoàn toàn với thế giới này.
Cuối cùng Trảm Quân Quân cũng thả lỏng tinh thần nghiên cứu các tính năng của khoang an toàn và bước vào trạng thái ngủ. Còn về việc ngủ đông ư? Giao hoàn toàn mạng sống của mình cho một người lạ sao? Xin lỗi, Trảm Quân Quân cô không làm được.
May mắn là Trảm Quân Quân có tâm lý thuộc hàng đỉnh cao, nếu không, với việc xuyên không đến một thế giới xa lạ như thế này, có thể nhanh chóng chấp nhận rồi đi ngủ được ư? Chắc hẳn là đang mơ rồi.
Khi Trảm Quân Quân tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài khoang đã tối đen như mực, có vẻ như đã là ban đêm.
Cô kiểm tra chip trên cánh tay, chợt thấy thời gian hiển thị là 4:33 sáng.
Trong danh sách bạn bè có bảy, tám tin nhắn đều là từ Tô Thần gửi đến. Hiện tại, y là người duy nhất trong danh sách bạn bè của cô.
"Trảm, bảo trọng." Đây là tin nhắn Tô Thần gửi sau khi cô lên phi thuyền được một tiếng.
"Trảm, cô vẫn ổn chứ?"
"Trảm, nếu cảm thấy buồn chán, cô có thể trò chuyện với tôi bất cứ lúc nào, tôi luôn sẵn sàng."
"Trảm, bầu trời đêm thật đẹp, nếu cô không ngủ đông thì đừng bỏ lỡ nhé."
……
Trảm Quân Quân nhìn vào tám tin nhắn trong chip, tin cuối cùng được gửi cách đây nửa giờ.
Cảm giác được ai đó luôn nhớ đến mình như thế này là lần đầu tiên Trảm Quân Quân trải qua. Mặc dù cô không phải kiểu người hoạt bát hướng ngoại, nhưng trong khoảnh khắc cảm thấy ấm áp này, cô không nhịn được mà trả lời Tô Thần một tin nhắn.
"Tôi ổn, bầu trời rất đẹp, chúc ngủ ngon."
Khi Tô Thần nhận được tin nhắn của Trảm Quân Quân, y mừng rỡ nhảy cẫng lên. Kể từ khi Trảm Quân Quân lên phi thuyền, y đã không ngừng nghĩ về cô.
Tô Thần biết rằng đối với Trảm Quân Quân, y chỉ là một người quen biết thoáng qua.
Nhưng dù đã rõ ràng như vậy, Tô Thần vẫn không thể kiềm chế được nỗi nhớ dành cho cô.
Y nghĩ mình đã động lòng với Trảm Quân Quân rồi.
"Chúc ngủ ngon."
Tô Thần rất muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng lại sợ làm phiền giấc ngủ của cô, cũng lo sợ sự nhiệt tình của mình sẽ khiến cô nhận ra, điều đó có thể khiến cô cảm thấy phiền phức.
Vào buổi trưa ngày thứ ba.
Phi thuyền của Phí Lực hạ cánh tại tòa nhà văn phòng của thành Cảnh Nguyên số 168. Trong suốt hành trình, Trảm Quân Quân đã nhìn thấy một vài thành phố khác khi phi thuyền hạ cánh để thả những người phụ nữ được phân phối đến các thành phố đó.
Những thành phố này thật sự khác biệt khá xa so với thành Dụ Phong.
Thành Cảnh Nguyên nơi mà Trảm Quân Quân được phân phối đến chỉ có một tòa nhà văn phòng đơn giản, một ngôi nhà trệt, có thể thấy rằng nền kinh tế của thành này rất bình thường.
Trảm Quân Quân bước vào tòa nhà văn phòng để hoàn tất các thủ tục đăng ký đơn giản, sau đó được phủ thành chủ của thành Cảnh Nguyên cử xe đưa đến nhà số 10 khu S.