Còn một điều nữa là sau khi đăng ký thông tin xong, cô sẽ được phân bổ đến một thành phố phù hợp. Mỗi thành phố đều có sự phân bổ phụ nữ một cách đều đặn.
Lam Tinh có tổng cộng 260 thành phố, mỗi thành phố có dân số khoảng bốn triệu người, tổng dân số còn chưa bằng một quốc gia trên Trái Đất như Hoa Hạ.
“Đinh đinh đinh…”
Trảm Quân Quân chưa kịp đọc xong cuốn sổ tay thì đã nghe thấy tiếng kêu phát ra từ thiết bị chip. Cô đoán có lẽ thông tin đã được nhập xong.
Không đợi nhân viên tiếp tân phản ứng, Tô Thần đã đứng dậy.
“Trảm, thông tin đã được nhập xong rồi. Lát nữa họ sẽ cấy chip vào cánh tay của cô, sẽ hơi đau một chút, cô cố chịu đựng nhé.”
Tô Thần nhẹ giọng nói với Trảm Quân Quân, rất muốn ôm cô vào lòng nhưng lại sợ cô sẽ giận.
Trảm Quân Quân không phải là một người phụ nữ quá yếu đuối. Trước khi xuyên không, cô không có điều kiện để mềm yếu, nhưng khi nghe lời của Tô Thần đồng thời cảm nhận được sự dịu dàng từ y, cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đây là cảm giác được yêu chiều mà hầu hết các cô gái đều khó có thể từ chối. Mặc dù cô và Tô Thần mới gặp nhau lần đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy vui và ấm áp.
“Ừ, được.” Nghĩ rằng chỉ đáp lại bằng một chữ “Ừ” thì quá đơn giản, cho nên Trảm Quân Quân thêm một chữ “Được” vào sau.
Sự ấm áp trong lòng là một chuyện, nhưng việc không quen thể hiện ra là chuyện khác.
May mắn là quá trình cấy chip diễn ra rất nhanh, chỉ hơi đau nhẹ trong giới hạn mà Trảm Quân Quân có thể chịu đựng.
Mười phút sau, Trảm Quân Quân và Tô Thần bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.
“Trảm, cô được phân về thành phố nào?” Tô Thần hỏi, lòng thầm nghĩ nếu Trảm Quân Quân bị phân đến một nơi quá xa, y có nên cân nhắc việc đi theo cô không.
Nhưng việc cả gia đình Tô Thần chuyển đi là không thể. Mẹ và em gái của y sẽ không đồng ý, hơn nữa thành Dụ Phong nằm trong top đầu về kinh tế trong số các thành phố.
“Ừm, là thành Cảnh Nguyên số 168. Lát nữa phủ thành chủ sẽ cử xe đưa tôi đến đó.”
Trảm Quân Quân vừa rồi đã xem hướng dẫn trong tòa nhà văn phòng nên biết hôm nay đúng là ngày dành cho việc đưa những người phụ nữ mới đăng ký đến thành phố đã được phân bổ. Máy bay liên hành tinh của phủ thành chủ sẽ đến đón họ dựa trên địa chỉ trong chip.
Thành Cảnh Nguyên số 168 nằm cách thành Dụ Phong gần nửa lục địa Lam Tinh, có thể nói là rất xa.
Nghe câu trả lời của Trảm Quân Quân, Tô Thần cảm thấy khó chịu. Khoảng cách xa như vậy, y không có thiết bị bay liên hành tinh hay xe chiến giáp liên hành tinh, nên hoàn toàn không thể đi theo.
“Trảm…”
“Sao vậy Tô?”
Trảm Quân Quân không nhận ra ý định của Tô Thần. Đối với cô, Tô Thần có thể xem là người đầu tiên cô tiếp xúc trên Lam Tinh. Dù có chút hiểu lầm ban đầu, nhưng nhìn chung cả hai tương tác khá ổn. Tô Thần có thể xem là một người bạn mà cô có thể kết giao.
Tô Thần nghĩ có lẽ y cần nỗ lực hơn nữa trong việc hoàn thành các nhiệm vụ, sau đó di cư hoặc mua một chiếc phi thuyền.
Thực ra, Tô Thần cũng có thể ngồi phi thuyền của phủ thành chủ để đến một thành phố khác, nhưng hiện tại chi phí từ thành Dụ Phong đến thành Cảnh Nguyên là điều mà y không thể gánh vác.
Nghe câu hỏi của Trảm Quân Quân, chỉ trong tích tắc Tô Thần đã tự đặt ra mục tiêu cho mình. Y lo lắng hỏi:
"Trảm, chúng ta có thể kết bạn không?"
"Đây là mã thông tin của tôi."
Sau khi nghe được lời của Tô Thần, Trảm Quân Quân thoải mái thao tác trên chip của mình theo hướng dẫn trong cuốn sổ tay, mở mã thông tin cá nhân để Tô Thần quét mã rồi thêm bạn.
"Xin chào, xin hỏi cô có phải là cô Trảm không?" Khi Tô Thần còn muốn nói thêm gì đó với Trảm Quân Quân, phi thuyền liên hành tinh của phủ thành chủ đã hạ cánh trước mặt hai người.