Xuyên Đến Thế Giới NP Mở Quán Rượu Ở Thời Mạt Thế

Chương 7

“Có vấn đề gì sao?”

Đối với Trảm Quân Quân mà nói, loại câu hỏi này đã được xem như là xâm phạm sự riêng tư của cô rồi. Cô có chút tức giận lạnh lùng hỏi một câu, thậm chí bắt đầu bước đi chuẩn bị rời khỏi nơi này.

“Quý cô Trảm tôn kính, Tô không có ác ý, cũng không có ý gì khác. Ở Lam Tinh, phụ nữ trưởng thành bắt buộc phải kết hôn, nếu một phụ nữ không kết hợp trước 22 tuổi thì cơ thể sẽ dần lão hóa.”

Lời của Tô Thần đã thành công khiến Trảm Quân Quân đang tức giận dời đi phải dừng bước.

“Ý anh là gì? Không có sự kết hợp giữa nam và nữ thì phụ nữ sẽ lão hóa? Cho đến chết? Tôi hiểu như vậy đúng không?”

“Đúng vậy.”

Lời nói lạnh như băng của Trảm Quân Quân khiến Tô Thần cảm nhận rõ ràng sự phẫn nộ của cô.

“Trời ạ, đây rốt cuộc là loại thế giới kỳ lạ gì vậy?” Trảm Quân Quân thầm nghĩ trong lòng.

Lời của Tô Thần mang lại cho Trảm Quân Quân một cảm giác khẩn cấp lại lo lắng chưa từng có, khiến cô vừa mới dừng lại đã phải nhanh chóng bước đi tiếp.

Tô Thần nhìn khuôn mặt đầy vẻ giận dữ của Trảm Quân Quân, không còn sự duyên dáng như trước mà thay vào đó là vẻ quyết đoán không kém phần mạnh mẽ, làm cho cô trông càng lạnh lùng nhưng đồng thời cũng thêm phần chân thật.

Không biết vì sao, con người cô như vậy dường như lại càng thu hút sự chú ý của y hơn.

Trảm Quân Quân chỉ mới đi vài phút thì phát hiện ở đằng xa trước mắt cô hiện lên một tòa thành.

“Quý cô Trảm tôn kính, đó chính là thành Dụ Phong. Tòa nhà cao nhất ở giữa là tòa văn phòng của thành Dụ Phong, còn tòa kia là tòa nhà của thành chủ.”

Tô Thần nhìn Trảm Quân Quân dừng bước nhìn về phía thành phố ở đằng xa, y lại chủ động giới thiệu cho cô, thậm chí còn dùng tay chỉ dẫn chỉ về phía trước.

Trảm Quân Quân theo hướng tay của Tô Thần nhìn đi, khoảng cách từ chỗ cô đến đó vẫn còn khá xa.

Chỉ là do vấn đề về góc độ, trước đó cô băng qua khu rừng toàn cọc gỗ, vị trí địa lý cao hơn nên cô không phát hiện ra thành phố này.

Không có những tòa nhà chọc trời sừng sững, tòa nhà cao nhất trong thành phố mà cô có thể ước lượng cũng chỉ khoảng mười tầng, hơn nữa những tòa nhà cao như vậy chỉ xuất hiện rải rác một vài nơi.

Những tòa nhà còn lại đều là nhà một tầng, ngoài khu vực mà họ đang đứng và khu rừng cọc gỗ phía sau, từ cổng thành đi vào nhìn về phía trước thì chỉ toàn là những ngôi nhà chen chúc, san sát nhau.

Thấy Trảm Quân Quân đang chăm chú lắng nghe lời y nói, ánh mắt của cô cũng theo hướng tay y chỉ, mặc dù cô không hỏi thêm gì nhưng Tô Thần vẫn không nhịn được mà tiếp tục giới thiệu.

“Quý cô Trảm tôn kính, thành Dụ Phong là thành phố ở sát rìa biên giới nhất, cũng là thành phố gần với khu rừng này nhất, nên có thể được xem là một trong những thành phố đứng hàng đầu của Lam Tinh. Chỉ ở thành Dụ Phong mới có thể nhìn thấy nhiều tòa nhà cao như vậy, đó là công trình mà thành chủ đã tốn rất nhiều chi phí để xây dựng, nên cô không cần lo lắng chúng sẽ sụp đổ vì sự biến động của vỏ trái đất.”

Tô Thần cho rằng việc Trảm Quân Quân không nói gì là do cô đang lo lắng về việc những tòa nhà cao mà Tô Thần chỉ sẽ sụp đổ, nên đặc biệt giải thích thêm một câu chi tiết.

Trảm Quân Quân biết rằng càng nói nhiều càng dễ mắc sai lầm, vừa rồi cô đã hỏi Tô Thần rất nhiều câu hỏi về những điều thường thức, chắc chắn đã khiến y để ý. Vì vậy, cô mượn cớ vừa rồi mình đang tức giận để không nói thêm lời nào.

Cô cũng không biết Tô Thần đang có suy nghĩ gì, hoặc có lẽ địa vị của phụ nữ ở nơi này thật sự cao đến mức đàn ông không dám nổi giận. Dù cho Trảm Quân Quân không nói một lời, chỉ cần ánh mắt cô dừng ở đâu thì Tô Thần đều sẽ tận tâm giải thích, thậm chí còn chi tiết hơn cả hướng dẫn viên du lịch.