Xuyên Đến Thế Giới NP Mở Quán Rượu Ở Thời Mạt Thế

Chương 4

Tô Thần lặng lẽ quan sát cô gái trẻ trước mắt.

Hành động và lời nói của cô thật kỳ quặc, khác biệt với những gì anh thường thấy. Dù cô có vẻ bối rối nhưng lại cư xử lịch sự và tử tế với anh, không giống những người anh thường gặp khác.

Cô đối xử với anh một cách rất tử tế, không tỏ vẻ kiêu căng hay hung hăng, rõ ràng cô chẳng có bất kỳ vũ khí nào trong tay. Mặc dù giọng cô khá lạnh lùng, nhưng mỗi lời cô nói ra đều mang sự lịch sự, thậm chí còn dùng từ “làm ơn” khi giao tiếp.

Cô ấy đẹp đến mức khiến anh choáng ngợp, một vẻ đẹp như bước ra từ giấc mơ. Đôi mắt bình lặng nhưng ẩn chứa chiều sâu, làn da trắng như tuyết mịn màng, khuôn mặt thanh thoát như băng giá đầu mùa đông. Mái tóc dài ngang vai đen óng ánh như dòng suối đêm khuya, càng làm nổi bật sự cao quý của cô.

Khi đứng dậy, Tô Thần lặng lẽ quan sát cô thêm chút nữa, rồi trả lời bằng giọng điềm tĩnh: “Thưa quý cô, hiện giờ là năm 3303.”

Trảm Quân Quân bối rối nhưng quyết định thay đổi cách giao tiếp. Cô nghĩ mình không thể cứ gọi anh ta bằng “anh gì ơi” mãi được, liền nhẹ nhàng hỏi: “Anh tên là gì vậy?”

“Thưa cô, cô có thể gọi tôi là Tô. Đàn ông ở đây, ngoài những người cùng giới ra, chỉ có thê chủ mới có quyền gọi tên thật của chúng tôi.” Nói xong, mặt anh ta liền ửng đỏ.

“Xin lỗi Tô, tôi không cố ý. Tôi họ Trảm. Anh vừa nói hiện tại là năm 3303? Vậy nơi này vẫn là Hoa Hạ chứ?”

Nghe đến năm 3303, Trảm Quân Quân bàng hoàng, nhưng khi biết tên đối phương, cô cũng tự giới thiệu họ của mình và hỏi tiếp, mặc dù vẫn giữ lại phần tên đầy đủ phòng trường hợp ở đây có quy tắc nào đặc biệt liên quan đến tên phụ nữ.

“Thưa quý cô Trảm đáng kính, Hoa Hạ là gì cơ ạ?”

Tô Thần càng nghe càng bối rối. Cô gái này đang nói điều gì? Anh hoàn toàn không hiểu ý cô. Có phải nơi cô gọi là “Hoa Hạ” là tên một địa danh nào không? Và nếu có, liệu nó ở cách đây xa hay gần?

Nhìn vào nét mặt ngơ ngác của người đàn ông, Trảm Quân Quân nhận ra rằng anh không giả vờ, anh thật sự không biết về “Hoa Hạ”.

“Anh Tô, cho tôi hỏi đây là triều đại nào? Hoặc đây là vùng đất nào? Có ai cai quản không?”

Cô vừa hỏi vừa cố tìm ra manh mối về khả năng quay trở lại nơi mình đến. Tuy nhiên, đứng giữa cảnh thiên nhiên hoang vắng này, hy vọng đó gần như đã tiêu tan.

“Thưa quý cô Trảm, đây là đại lục Lam Tinh. Ở đây không có ai thống trị toàn cõi, chỉ có các thành chủ. Thành Dụ Phong, nơi cô đang đứng, được cai quản bởi quý cô Sonita, người có nhiều phu quân nhất trong thành.”

Khi Tô Thần nhắc đến Sonita, giọng anh bỗng chùng xuống và gương mặt đỏ ửng lên.

Không có đế chế, chỉ có những thành chủ, và quyền lực của họ dường như lại phụ thuộc vào số lượng người chồng cưới vào cửa.

“Anh Tô, ý anh là người có nhiều chồng nhất sẽ trở thành thành chủ sao? Vậy tỷ lệ nam và nữ ở Lam Tinh như thế nào?”

Trảm Quân Quân lúc này gần như chắc chắn rằng cô đã xuyên không, giống như những câu chuyện tiểu thuyết cô từng đọc. Một vụ nổ đã mang cô đến thế giới kỳ lạ này, nơi mà vai trò giới tính bị đảo ngược hoàn toàn.

Nơi đây dường như là một vùng đất mà phụ nữ nắm giữ quyền lực, và có thể kết hôn với nhiều người đàn ông cùng lúc.

Có lẽ số mệnh của cô chưa hết, hoặc cũng có thể là nhờ ăn ở có đức từ kiếp trước. Thượng đế đã cho cô cơ hội sống lại.