Suốt kỳ nghỉ hè khi ở lại trường, Trảm Quân Quân kiếm được một công việc làm thêm là dọn dẹp khu vực phòng thí nghiệm.
Thế nhưng, hôm nay khi bước vào phòng thí nghiệm, cô ngạc nhiên khi thấy căn phòng bừa bộn một cách lạ lùng, như thể vừa có ai đó tiến hành thí nghiệm nhưng chưa kịp thu dọn.
Cô đi lại quanh phòng, lẩm bẩm với chính mình: “Ai lại có thể làm việc rồi để mọi thứ bày bừa như thế này chứ?”
Khi Trảm Quân Quân dọn dẹp và xếp gọn lại mọi thứ, cô vô tình làm đổ hai lọ hóa chất, một lọ chứa dung dịch xanh và một lọ chứa dung dịch đỏ.
Khi hai chất lỏng chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên khiến cô mất ý thức.
Khi tỉnh dậy, cô không còn nhận ra nơi mình đang ở nữa. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, chỉ toàn là cây cối rậm rạp. Cô bối rối, ôm đầu và cố gắng nhớ lại mọi chuyện.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Trảm Quân Quân thì thầm. Cô đứng lên, nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả, chỉ toàn là cảnh rừng rậm hoang sơ. Cô lớn tiếng gọi: “Có ai không? Ai có thể nói cho tôi biết đây là đâu không?”
Trảm Quân Quân hét lớn, lòng đầy bối rối. Cô không hiểu nổi tại sao, rõ ràng lúc ở trong phòng thí nghiệm, sau vụ nổ đáng lý cô phải mất mạng mới đúng.
Thế nhưng thật khó tin, cô vẫn còn sống và thậm chí lại xuất hiện ở một nơi xa lạ đến kỳ quái.
Dù hét liên tục hơn chục lần, không một âm thanh đáp lại, cuối cùng Trảm Quân Quân chỉ biết chọn hướng đi theo bản năng, không có mục đích rõ ràng.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình chỉ còn mỗi chiếc máy tính bảng trong tay và một chiếc túi vải đeo bên vai. Cái máy tính bảng này vốn được dùng trong phòng thí nghiệm để ghi chép dữ liệu.
Còn chiếc túi vải, đó là món đồ cô hay mang theo mỗi khi ra ngoài, bên trong có chút đồ ăn dự trữ – một cái bánh mì và một chai nước.
Nhìn vào thời gian hiển thị trên máy tính bảng, cô nhận ra mình đã đi bộ được hơn ba giờ bốn mươi hai phút.
Ngước lên, cuối cùng cô cũng trông thấy một người đàn ông gầy gò từ xa đang tiến lại gần. Cô vội nhét chiếc máy tính bảng vào túi vải, rồi nhanh chân chạy về phía người lạ đó.
Vừa chạy, cô vừa gọi lớn: “Anh gì ơi, làm ơn cho tôi hỏi một chút, đây là nơi nào vậy?”
Người đàn ông kia nhìn thấy cô từ xa, ăn mặc kỳ lạ trong chiếc áo thun trắng và quần jeans, liền đứng sững lại.
Khi Trảm Quân Quân đến gần, cô định bước tới thêm một bước nữa nhưng bất ngờ thấy người đàn ông lùi lại ba bước.
Cô có phần ngại ngùng, dừng bước và lên tiếng: “Chào anh, cho tôi hỏi đây là đâu vậy?”
Người đàn ông nhanh chóng cúi người, lùi thêm ba bước và rồi quỳ gối, tay phải đặt lên ngực trái như thể để thể hiện sự tôn trọng: “Thưa quý cô, đây là khu rừng bên ngoài thành Dụ Phong. Xin hỏi cô cần tôi giúp đỡ điều gì?”
“Thành Dụ Phong ư? Mà… thôi, anh đứng dậy đi. Bây giờ là năm nào vậy?”
Trảm Quân Quân ngạc nhiên nhìn người đàn ông, anh ta trông khoảng tầm hai mươi bảy hay hai mươi tám tuổi, và những hành động của anh thật kỳ lạ. Cô không hiểu tại sao anh ta lại gọi cô là “quý cô” và còn quỳ trước mặt cô ngay lần đầu gặp.