Sư Muội Chậm Chút Đã

Chương 8

Tɧẩʍ ɖυng Tư sững sờ, không ngờ tiểu tú nương chỉ cần năm trăm văn là có thể đuổi đi, bèn gật đầu, nói lát nữa sẽ sai nha hoàn đưa tiền đến.

Nếu mẫu thân thêu xong bộ cát phục cho tổ mẫu, vậy bộ cát phục mà nàng ấy đã chuẩn bị gần một năm sẽ không có tác dụng.

Tɧẩʍ ɖυng Tư dù thế nào cũng không thể để mẫu thân cướp mất sự nổi bật của mình.

Hơn nữa, nếu mẫu thân không có cát phục làm quà mừng thọ, vẫn có thể ra ngoài mua quà quý hiếm về, cũng có thể chúc thọ tổ mẫu.

Còn nàng ấy vì món quà này mà đã tiêu hết tiền riêng, còn mong dâng lên tổ mẫu để được thưởng nữa.

Thuyết phục được tiểu tú nương rời đi, tâm trạng Tɧẩʍ ɖυng Tư thoải mái hơn nhiều.

Bước chân trở về khuê phòng cũng nhẹ nhàng nhanh chóng.

Khi sắp đi qua Phủ Hương Uyển, Cầm Nhi và Huyền Nhi không đợi Tɧẩʍ ɖυng Tư phân phó đã tự giác tắt đèn l*иg.

Ba chủ tớ bước nhanh hơn, đột nhiên nghe thấy phía sau cánh cửa hình trăng của Phủ Hương Uyển kẽo kẹt một tiếng, như thể cửa đã mở ra.

Tɧẩʍ ɖυng Tư sợ hãi đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của hai tiểu nha hoàn bên cạnh.

"Ngũ muội, trời tối thế này sao muội không thắp đèn l*иg?"

Nghe thấy giọng nói của nhị ca, Tɧẩʍ ɖυng Tư vỗ vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh lại, quay người lại nở một nụ cười ngọt ngào.

"Nhị ca, muội đang định đi tìm huynh!"

Hai nha hoàn vội vàng thắp đèn l*иg.

"Tìm ta? Chẳng lẽ lại hết tiền tiêu rồi!"

Khóe miệng Thẩm Chiêu nở nụ cười.

"Nhị ca hiểu muội nhất, muội đang thiếu tiền đây, huynh có thể cho muội bao nhiêu?"

Bị ca ca đoán trúng tâm tư, Tɧẩʍ ɖυng Tư cũng đỡ phải mất công nghĩ lý do xin tiền.

"Muội muốn bao nhiêu?"

Thẩm Chiêu đặt tay lên túi tiền, ra vẻ sẵn sàng rút tiền ra.

Nhịp tim Tɧẩʍ ɖυng Tư hơi nhanh hơn.

Trước đây xin tiền nhị ca chưa bao giờ dễ dàng như vậy, hôm nay huynh ấy hào phóng như thế, tuyệt đối không thể đòi ít được.

"Hai mươi lượng bạc."

"Ồ, hai mươi lượng bạc à!"

Thẩm Chiêu nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Đôi mắt Tɧẩʍ ɖυng Tư sáng lên.

"Ngũ muội cả ngày buồn chán trong khuê phòng, chi bằng đếm tiền đồng cho khuây khỏa, ta thấy năm trăm văn chắc đủ cho muội đếm nửa ngày rồi."

Thẩm Chiêu vừa nói vừa mở túi tiền đưa cho Tɧẩʍ ɖυng Tư.

"..."

Tɧẩʍ ɖυng Tư không nhận, cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, trong lòng lạnh lẽo.

Quả nhiên ông trời có mắt, nghe thấy nàng ta đồng ý với tiểu tú nương, vừa đúng năm trăm văn, muốn xin thêm chút tiền nhỏ để bù đắp cho cái túi rỗng của mình cũng bị nhìn thấu.

"Ngũ muội không cần sao?"

Thẩm Chiêu khoanh tay mỉm cười.

Thấy tiểu thư thất vọng, Cầm Nhi vội vàng nhận lấy túi tiền Thẩm Chiêu đưa tới.

"Nhị ca keo kiệt quá!"

Tɧẩʍ ɖυng Tư bĩu môi làm nũng, vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa.

"Từ bao giờ nhị ca lại hào phóng chứ?"

Thẩm Chiêu cười rạng rỡ, mỗi ngày có thể trêu chọc muội muội vui vẻ, cũng có thể làm dịu tâm trạng căng thẳng của hắn.

"Đúng rồi, Mục Hàn Trì ca ca của muội sắp trở về rồi."

"Không quen, không muốn nghe, huynh đi đi."

Hai ngày nay luôn nghe tổ mẫu và phụ thân bàn chuyện hôn nhân của mình, phụ thân có ý gả nàng cho Thế tử Hoài Vương phủ là Mục Hàn Trì, bây giờ nhị ca cũng nhắc đến Mục Hàn Trì, Tɧẩʍ ɖυng Tư có chút bực mình.

"Được rồi, không muốn nghe thì thôi.

Ta đến thư phòng đây, tiểu muội cất tiền kỹ nhé, toàn bộ tài sản của nhị ca đã cho muội hết rồi, xin nữa cũng không có đâu."

Thẩm Chiêu phủi tay áo cười lớn, rồi đi về phía thư các nằm sâu trong rặng cây.

Tɧẩʍ ɖυng Tư quay đầu lại nhìn thấy cánh cửa hình trăng của Phủ Hương Uyển khép hờ, trong lòng lại cảm thấy áy náy.

Mỹ Diên từng nói, nàng từ nhỏ lớn lên trên thuyền hoa, thích nhất là lúc lên đèn nhìn ngắm những ánh đèn đủ loại trên các thuyền hoa xung quanh.

Khi Mỹ Diên còn ở Phủ Hương Uyển, trời vừa sẩm tối đã thích xách đèn l*иg đi dạo trong sân, ca hát.