Xuyên Không Vẻ Đẹp Của Nàng

Chương 8

Đây là khoảng thời gian nhàn nhã và thoải mái nhất mà cô từng trải qua ở kiếp trước kể từ khi đến đây, cô thậm chí còn hy vọng chuyến hành trình này sẽ tiếp tục như thế này và không bao giờ kết thúc.

– Cháu không vội đâu ạ. Cứ như này là tốt rồi ạ. – Mai Cẩm cười nói.

Ban đầu, bà tử Mai gia còn không cho phép Mai Cẩm ra khỏi khoang, về sau phát hiện ra cô căn bản không hề tuân theo quy tắc của mình chút nào, sau vài lần đυ.ng phải tường, bà ta cũng không lên tiếng nữa. Hơn nữa đang là giữa hè, ở trong khoang thuyền chật hẹp rất oi bức, bản thân mình lúc này cũng đi ra dựa vào cửa khoang, miệng như con anh vũ cắn hạt dưa không ngừng nghỉ, vừa cắn vừa xoắn mồm mép, chuẩn xác phun vỏ dưa ra mặt sông, còn phát ra âm thanh phì phì, nghe được màn đối thoại của Mai Cẩm và Lỗ lão đại thì bĩu môi.

– Được rồi! Đứng yên —— – Lỗ lão đại giữ vững bánh lái, hét to.

Theo Lỗ lão đại nói, phía trước đường Trà Ngựa mấy chục dặm có một thị trấn chợ, trong trấn có rất nhiều cửa hàng và nhiều thuyền bè. Quả nhiên sau khi tới đây, thuyền bè hướng về phía đông ngày càng nhiều, trên mũi thuyền và ở đuôi thuyền có rất nhiều đàn ông cởi trần, khi đối diện gặp phải, rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn về bên đây. Mai Cẩm liền trở lại trong khoang thuyền, vừa ngồi xuống không lâu, thân thuyền đột nhiên chấn động, hình như là bị một con thuyền ở đối diện đâm phải, cả người đổ về phía trước.

May mắn là đang ngồi, chứ nếu mà đứng thì lúc này đã ngã sấp mặt luôn rồi.

Quả nhiên, Mai bà tử ở cửa khoang thuyền không được may mắn như cô, không đứng vững bị ngã mạnh xuống nền boong tàu, kế tiếp gào lên tiếng thét đau đớn như heo bị gϊếŧ.

Khi thân tàu sau một hồi lắc lư ngừng lại, Mai Cẩm đứng lên ra khỏi khoang xem đã xảy ra chuyện gì.

————

Quả thực thuyền trà đã bị một chiếc thuyền đồng đi xuôi dòng sông từ tây sang đông ở phía đối diện đâm phải.

Trên đường về phía tây, Mai Cẩm gặp nhiều sự việc như vậy rồi nên dần dần cũng biết, thuyền dân hoặc thuyền thương nhân bình thường qua lại kênh đào và sông Trường Giang sợ nhất chính là gặp thuyền cống và thuyền đồng vận chuyển nguyên liệu đồng từ Vân Nam đến kinh thành và các tỉnh. Chúng thường chiếm thủy, chạy tràn lan, tàu cống bị lật úp, nhưng nhìn thấy thì dễ tránh hơn, tàu đồng dựa vào thân tàu chắc chắn, mớn nước nặng nề, xuôi theo dòng nước để phô trương sức mạnh và không bao giờ quan tâm đến sự sống hay cái chết của các tàu khác. Nếu không tránh được mà bị nó tông trúng thì thiệt hại có thể từ hư hỏng nhẹ đến hư hỏng nặng, có thể vỡ thân tàu, thậm chí lật úp tại chỗ. Các chủ tàu qua lại đều ghét thuyền đồng Vân Nam. Nhưng đối phương có giấy chứng nhận của quan phủ, những người được thuê hộ tống tàu phần lớn đều là những kẻ nhàn rỗi, côn đồ, cho nên dù bị thiệt hại cũng không dám làm gì, chỉ đành tự nhận xui xẻo mà thôi.

Phía trước không xa, đường thủy hẹp lại, chiếc thuyền đồng vừa rồi vô tư chiếm lấy đường giữa mà nhanh chóng lao xuống. Lỗ lão đại nhìn thấy, tuy rằng lập tức xoay bánh lái, nhưng bên cạnh vừa lúc đang có một chiếc thuyền khác chắn mất, cơ động có hạn, cuối cùng không tránh được, mũi tàu bên trái bị thuyền đồng đâm trúng.

Những người áp tải trên thuyền đồng đều làm ngơ trước việc này, mấy thủy thủ trần trùng trục chỉ quấn nội khố bên hông thấy bà tử Mai gia bám vào cửa khoang đỡ lấy eo kêu la oai oái không những không ái ngại mà còn cười lên hô hố, hai con thuyền sượt qua nhau.

Lỗ lão đại vội kêu con trai giữ bánh lái còn mình thì chạy đến đầu thuyền để xem xét, may mà chỉ làm gãy một mảnh tấm chắn phía trên mực nước, cần phải dừng thuyền để sửa chữa ngay, quay lại nhìn chiếc thuyền đồng đang nghênh ngang đi, tức giận lắm mà không dám nói gì, chửi đổng một tiếng kêu con trai cho thuyền cập bến sông.