Xuyên Không Vẻ Đẹp Của Nàng

Chương 7

Vợ chồng Mai quản sự rõ ràng là rất buồn bực khi nhận công việc này. Từ kinh thành đến Vân Nam, dù là trên đường đi không gặp trở ngại gì thì chuyến đi khứ hồi của họ cũng phải mất ít nhất hai hoặc ba tháng. Bắt đầu từ ngày đầu tiên lên đường, Mai bà tử đã luôn cau có mặt mày, cho nên ngay từ đầu cuộc hành trình vô cùng nhàm chán. Cho đến khi chút cảm giác mới mẻ của mấy ngày đầu qua đi, để gϊếŧ thời gian nhàm chán tột độ này, Mai Cẩm bắt đầu tưởng tượng người chồng mà mình sắp gặp mặt là người như thế nào.

Người này tên là Bùi Trường Thanh, theo như người cậu của anh ta, cũng chính là Vạn Bách Hộ đã tới cầu hôn thì đó là một người xuất chúng, phẩm chất đạo đức tốt, ngoại trừ mất cha từ lúc nhỏ ra thì không có vấn đề gì, cộng thêm quả phụ Vạn thị cũng là một người hiền lành, không phải kiểu mẹ chồng làm khó con dâu. Tuy nhiên, việc mất cha không hề cản trở tương lai của anh ta, nó có thể được bù đắp bằng tham vọng của anh ta, dựa vào bản lĩnh và năng lực của mình, tương lai không lâu sẽ trở nên nổi bật, tiểu thư Mai gia gả qua đó chắc chắn sẽ không phải chịu khổ. Cứ miên man suy nghĩ như vậy không phải là ít.

Lời nói của bà mối không bao giờ nên coi trọng, nhưng làm mối hôn nhân này lại là người cậu, nên mọi lời nói hoa mỹ về chồng tương lai từ miệng ông ta đều không thể tin bằng hết. Nhưng điều đó không quan trọng, cô đã trải qua từ lâu khoảng thời gian theo đuổi cái gọi là tri kỉ của cuộc đời mình, huống chi, hơn một năm kể từ khi đến đây, ngoài nhớ bố mẹ ra, không phải là cô chưa từng suy ngẫm về cuộc hôn nhân của mình trong nửa đời trước của mình.

Trương Văn Hoa tất nhiên đáng khinh thường, nhưng đúng như anh ta đã từng chỉ trích cô, ở trong cuộc hôn nhân đó, đích thực cô cũng không phải là một người vợ hoàn hảo. Nếu như kiếp này, nếu ông trời đã an bài cho cô một con đường như vậy, cô sẽ cố gắng gây dựng cuộc hôn nhân mới này, dù cho không làm được đến hoàn hảo thì cũng sẽ cố hết sức mình.

————

Hơn một tháng sau, con thuyền chở Mai Cầm dọc theo sông Phù Lăng đã đến Ma Châu. Ông chủ thuyền Lỗ lão đại nói, nơi này cách Côn Châu cũng chỉ còn ba bốn ngày đường thủy nữa thôi.

Con thuyền này của Lỗ lão đại vận chuyển lá trà đến Vân Nam, còn hành khách chỉ là tiện đường mà mang theo. Trên thuyền còn có vợ và con trai đi cùng, họ là một gia đình rất tốt bụng, cứ như vậy cả chặng đường đã dần dần thân thiết với Mai Cẩm. Ngày hôm nay sau giờ ngọ, Lỗ lão đại thấy Mai Cẩm đi đến đầu thuyền nhìn về mặt nước phía xa, cho rằng cô muốn đến sớm liền chủ động báo hành trình cho cô biết.

– Mai Nương tử, ngày hôm qua chúng ta đã vượt qua đường thủy khó khăn nhất, nếu như cô sốt ruột thì tôi sẽ dậy sớm và nghỉ muộn, vậy thì chúng ta có thể tiết kiệm được một ngày đường.

Cuối cùng ông còn bổ sung một câu như vậy.

Đúng vậy, tân nương tử gả đi xa, ai mà không muốn được đến nhà chồng sớm hơn chứ? Lúc nói những lời này trên mặt Lỗ lão đại mang theo biểu cảm đầy thiện ý.

Ông không hề biết là, tin tức này đối với Mai Cẩm lại chẳng phải chuyện đáng vui mừng gì. Trên thực tế, trải qua đoạn hành trình ban đầu, nửa tháng gần đây, bởi vì phong cảnh hai bên bờ sông của vùng ven sông đột nhiên thiên biến vạn hóa, hành trình cũng bắt đầu trở nên phong phú đáng mong đợi hơn. Nơi này có muôn ngàn ngọn núi hùng vĩ, có vạn sông khúc khuỷu ngoằn ngoèo, có nơi mặt sông chảy siết cuồn cuộn, người kéo thuyền hét ký hiệu đi dọc hai bên bờ sông, khung cảnh hiền hòa từ từ hiện ra, con thuyền như đang đi trong một bức vẽ. Hơn nữa nhà đò còn quen thuộc với phong tục địa phương dọc đường, thỉnh thoảng sẽ kể một hai giai thoại địa phương, cô dần dần yêu thích cuộc sống trên mặt nước mà trước đây cô chưa từng trải qua. Ban ngày cô ngồi trên đầu thuyền, ngắm hàng trăm chiếc thuyền qua lại trên sông, thỉnh thoảng đi đến đuôi thuyền trò chuyện với nhà đò, ngắm cảnh hai bên bờ sông, thời gian nhàn nhã trôi qua giữa kẽ ngón tay.