Ta im lặng: "Tiêu tiền!"
"Hừ!"
Hoắc Y Cẩm cúi đầu nhìn ta với ánh mắt tươi cười.
Chàng nói.
"Nàng dám tiêu tiền của ta à, Hoắc Y Cẩm ta đã nuôi một con sói mắt trắng không biết đền ơn rồi!"
Chàng mới là sói mắt trắng! Cả nhà chàng là soi mắt trắng ý!
"Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Ta hỏi chàng ấy, một người gần như đã mất đầu, vẫn sống yên ổn trong biệt viện, sao lại thoải mái như vậy.
Hoắc Y Cẩm ngồi xuống, từ tốn vừa rót một tách trà vừa nhìn ta.
Ta bị ánh nhìn đó làm cho bối rối, vươn ngón tay chọc vào hông chàng.
"Chàng nói đi chứ!"
"Đừng động!"
Hoắc Y Cẩm nói một cách không mấy nghiêm túc.
"Nhột lắm!"
"Hừ!"
Ta tức giận ném túi tiền trống rỗng vào người chàng, quay lưng bỏ đi.
Ta đã tiêu hết tiền bạc chỉ để gặp mặt chàng ấy một lần, mà chàng ấy thì thế này đây!
Hoắc Y Cẩm kéo ta lại, nhìn ta thật kỹ như lần đầu gặp mặt.
"Không phải lúc nào nàng cũng muốn ly hôn, muốn làm chủ một gia đình, muốn mang theo vàng bạc của mình trốn đi thật xa sao? Bây giờ cơ hội đã đến, sao nàng không đi?"
Ta... sao chàng ấy lại biết? Hoắc tiểu tướng quân giờ cũng thành pháp sư đọc tâm à, quả thật là quá đáng sợ.
Hoắc Y Cẩm bật cười lạnh lùng.
"Ai bảo nàng nói mơ to như vậy."
Tất cả đều chỉ vì giấc mơ, quả nhiên chàng ấy đã vào phòng ta vào ban đêm, ta cảm thấy vô cùng ngại ngùng, tức giận rồi xấu hổ.
Ta đấm vào ngực chàng ấy và hỏi.
"Bây giờ thϊếp đã tiêu nhiều tiền để lo lót, cầu khấn, để quan tố tụng không kiện chàng, để quan văn quan võ đều giúp đỡ chàng, giữ mạng cho chàng.”
“Thϊếp đã vào gặp mặt chàng, tiêu nhiều tiền lo lót, bây giờ tiền đã hết, chàng thì vẫn ổn, bây giờ ta sẽ đi, không còn gì để níu kéo, chàng đã hài lòng chưa?"
Hoắc Y Cẩm đã luyện võ nhiều năm, ngực rất cứng cáp, đấm vào khiến ta đau cả tay.
Ta tức giận đến nỗi nước mắt chực trào ra.
Hoắc Y Cẩm giơ tay muốn lau đi cho ta.
Ta đẩy tay chàng ra.
Chàng lại lau, ta lại đẩy!
Chàng cố chấp lau, ta cố chấp đẩy!
Cho đến khi trên đầu vang lên tiếng cười "phụt" của một người.
Ta ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông đẹp không kém Hoắc Y Cẩm, còn có khí chất lịch thiệp.
Hoắc Y Cẩm nhân cơ hội này, cuối cùng cũng lau được nước mắt cho ta.
"Không ngờ, Hoắc tướng quân lạnh lùng của chúng ta, lại có một mặt dịu dàng như thế."
Người nam tử đẹp trai đó nói. Ta đang muốn phàn nàn, ngươi mù sao? Mắt nào thấy chàng ấy dịu dàng chứ.
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng “bịch”, Hoắc Y Cẩm quỳ xuống đất.
“Tham kiến Thái tử điện hạ!”
Hoắc Y Cẩm còn kéo ta xuống quỳ cùng mình!
Người đẹp trai kia hóa ra là Thái tử, ta hoang mang trong chốc lát.
Hóa ra, nhiều năm trước, hành trình chiến dịch của Hoắc Y Cẩm bị phản bội, liên tiếp thất bại, khiến chàng nhận ra trong triều đình có kẻ thông đồng với kẻ địch, vị trí trong triều của người đó cũng không thấp.
Chàng ấy bị buộc phải cắt đứt liên lạc với mọi người, giả chết ẩn mình, cũng để cắt đứt mọi nguồn cung cấp, quyết tâm đánh vào lòng địch.
Nhưng mọi chuyện đi xa hơn, không tìm được bất kỳ kẻ nội gián nào.
Hoắc Y Cẩm cảm thấy kẻ này quá xảo quyệt, sớm muộn gì cũng gây chuyện, cho nên chàng ấy mới liên kết với Thái tử...
Ừm, sau một hồi bàn bạc, mới nghĩ ra việc khám xét nhà họ Hoắc, để kẻ địch tự lộ ra.
Cuối cùng, kẻ địch đã lộ diện...
“Nhà ngươi thật là biết cách tiêu tiền! Chỉ để gặp mặt ngươi một lần mà đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền rồi đấy!”
Thái tử trêu chọc ta, Hoắc Y Cẩm lại tự hào.
“Cảm ơn điện hạ, phu nhân của vi thần luôn rất hào phóng!”
Ta cảm thấy tức giận và đau lòng, tất cả đều là tiền của ta, Hoắc Y Cẩm đối xử với tiền của ta như thế!