Gả Thay Vào Nhà Tiểu Tướng Quân Đã Chết Trận

Chương 5

Thật sự là Hoắc Y Cẩm.

Hoắc Y Cẩm hạ cánh an toàn trên một cành cây lớn bên cạnh tôi, một tay nắm lấy sợi dây thừng, từ trên đoạn đường núi, ta trượt xuống một cách vất vả, nhưng dường như chàng ấy chỉ nhẹ nhàng đáp xuống như không.

"Phu quân!"

Ta cất giọng dài, chưa kịp khóc đã bị Hoắc Y Cẩm mắng.

"Khương Nham, đầu ngươi bị lừa đá rồi à? Ai bảo ngươi xuống đây cứu người!"

Tôi há mồm nuốt phải một ít đất, cảm thấy hơi khó chịu nên "Phì phì" vài tiếng. Không thể nhịn được nữa.

"Hoắc Y Cẩm, đầu chàng mới bị lừa đá ấy, ta xuống đây cứu mẹ chàng, người phụ nữ yếu đuối kia sẽ sớm bị rơi xuống vực sâu nếu không có ta rồi.”

“Chàng còn không cảm ơn mà lại mắng ta, đừng trách ta không khóc cho chàng nữa!"

Sau khi mắng xong, chúng ta đều sững sờ.

Ta lén nhìn Hoắc Y Cẩm. Thấy chàng tức đến nỗi lỗ mũi hướng lên trời, ngực phập phồng mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.

Đừng quên chàng ta sẵn sàng gϊếŧ người không chớp mắt!

"Còn không mau đi cùng ta."

Chàng ấy vươn tay ra, bảo ta đi cùng.

Ta tự ái hít một hơi dài, kéo góc váy cho chàng ấy xem.

Trước khi xuống, lo sợ mình sẽ vô tình trượt chân, ta đã cởi bớt vớ và buộc chúng vào cẳng chân mình.

"Chân thϊếp tê cứng, không thể đi được."

Hoắc Y Cẩm nhìn ta với vẻ mặt không thể tin nổi.

Ta còn thấy chàng ấy nuốt nước miếng, cuối cùng không nói gì.

Chàng ấy nắm lấy sợi dây, đu qua cơ thể tôi, chỉ cảm thấy bàn chân mình lạnh buốt, Hoắc Y Cẩm dùng dao mở vớ buộc chân ta ra, sau đó nhấc bổng ta lên, đưa qua eo và ôm ta vào lòng.

"Á..."

Ngay sau đó, ta theo chàng bay lên không, chỉ vài lần lên xuống, Hoắc Y Cẩm đã đưa ta trở lại mặt đất.

Ta chưa kịp đặt chân xuống đất, Hoắc Y Cẩm đã ôm ta vào lòng và không quên cởϊ áσ khoác của mình che lên chân trần của ta.

Ta sợ hãi, nằm rạp lên người chàng ấy như một con bạch tuộc.

Biểu cảm của chàng ấy có vẻ khó chịu, nhưng vẫn vòng tay lại ôm chặt lấy ta, đẩy những người hầu muốn đến giúp ta ra, chàng ấy lảng tránh họ.

Ồ! Tại sao ta lại cảm thấy chàng ấy như thế này cũng khá tốt nhỉ?

Ta bị trật chân không thể di chuyển, mặt cũng có vài vết xước, cảm thấy mình không thể gặp ai.

Ta kêu ca rằng một số người thật vô ơn bạc nghĩa, chiếm dụng phòng nội thất của ta, rồi đẩy Hoắc Y Cẩm đến thư phòng.

Hoắc Y Cẩm rất tức giận, còn mắng ta không thực hiện đúng các biện pháp bảo hộ khi xuống cứu người, gọi ta là "đồ ngốc".

Nếu ở chiến trường thì đã bị phạt gậy rồi.

Ta trừng mắt nhìn chàng, người rơi xuống là mẫu thân của chàng, là Chương mẫu của ta, suốt những năm qua, ta đã coi nhà họ Hoắc như nhà mình.

Dù không có biện pháp phòng hộ, ta cũng phải xuống cứu người.

Nói xong, ta tự sợ hãi. Thì ra, trong vô thức, ta đã xem nhà họ Hoắc như gia đình của mình rồi.

"Dù sao, bây giờ không có ta bên cạnh, ngươi không được đi đâu cả!"

Hoắc Y Cẩm nói lời này rồi quay đầu bỏ đi.

Ta cứ lạc lõng mãi, ý của chàng ấy là gì?

Ta... bị giảm lỏng sao?

Hừ! Đây là chủ nghĩa độc đoán!