Hoắc Y Cẩm cũng ngạc nhiên nhìn ta.
Hổ không gầm thì nghĩ ta là con mèo ốm à? Ta khoang hai tay, chờ đợi.
Đêm đó, ta lẽo đẽo đi theo Hoắc Y Cẩm, như đứa trẻ chờ được thưởng tiền.
Hoắc Y Cẩm bất đắc dĩ, ném cho ta một khối ngọc giá trị.
"Ngươi đó, sao lại thích tiền như thế, ngươi có biết ta tìm thấy bao nhiêu vàng bạc trong phòng của người không? Tới cả vạn lượng."
Ta phủi phủi.
"Đó là của cải của thϊếp, là tất cả quà tặng từ bà, đừng làm mất nó đấy."
Hoắc Y Cẩm bất lực hỏi:
"Ngươi là chuột chũi à? Cái gì cũng muốn chất vào hang! Quần áo cho bốn mùa ta mới mua cũng không có chỗ để."
"Ngày mai thϊếp sẽ chuyển đi! Nhường chỗ cho chàng để quần áo bốn mùa.”
"Chuyển đi đâu?"
Giọng Hoắc Y Cẩm lại lạnh xuống.
"Ngươi nói sẽ rời đi, sống tự do không ràng buộc à? Hừ! Ta thấy ngươi mang theo đống vàng bạc kia cũng không bay xa được đâu!"
Nói xong, chàng ta bỏ đi.
Thật là khó hiểu!
Có phải chàng ấy ghen tị vì mình có nhiều tiền hơn không, nhỉ?
Chương mẫu bảo ta cùng đi lên núi lễ phật, nói Hoắc tiểu tưởng quân không đi nên ta đồng ý đi cùng.
Trên đường ra ngoại ô, ta bất ngờ gặp Khương Vi và kế mẫu Vương thị.
Chương mẫu nói sẽ xuống xe chào hỏi, nhưng ta ngăn cản không cho, ngay lập tức có người thấy chiếc xe của Nhữ Dương Vương phủ đi qua.
Nhữ Dương Vương phủ là của một vị tiểu vương gia, danh tiếng rất tốt, nhìn vào việc Khương Vi lại kết giao với những quyền quý khác ta hơi bực bội, đi vào núi, không ngờ lại gặp Thôi Tương.
Nghe Thôi Tương gọi “cô cô” và “Hoắc ca ca” một cách thân mật, khiến cho sự bực bội trong ta tan biến.
Ta nói với Chương mẫu rằng mình cần đi vệ sinh, và lẻn ra ngoài trốn nửa ngày.
Khi quay trở lại, thì ra Thôi Tương đã dẫn Chương mẫu đến một nơi gần vực sâu và có một cuộc tranh cãi với một nhóm thiếu phụ.
Ban đầu, họ đến đây để thưởng thức thơ ca và cảnh đẹp, nhưng không biết ai đã đề xuất rằng viết thơ về cảnh sắc hoa lá không thú vị bằng việc thảo luận về chính trị, về những chuyện của thiên hạ.
Không biết ai mở đầu, người ta bắt đầu nói về công trạng lớn lao của Hoắc tiểu tướng quân, rằng công trạng của ngài lớn đến mức vượt qua cả vua.
Còn nói rằng toàn bộ nhân dân đều tôn trọng Hoắc tướng quân, ai còn nhớ đến uy nghiêm của hoàng đế nữa.
Nghe những lời này, Chương mẫu ta tỏ ra lạnh lùng.
Thôi Tương cố gắng làm hài lòng Chương mẫu và vội vã biện hộ vài câu, nhưng không thể chống lại đám đông bắt đầu mất kiểm soát.
Đúng lúc ta định dẫn Chương mẫu đi, thì không ngờ Thôi Tương kéo Chương mẫu lại và thậm chí còn tiết lộ danh tính của bà ấy là mẹ của Hoắc tướng quân, là chủ nhân của nhà Hoắc trước mặt mọi người.
Ai ngờ, những thiếu nữ trẻ đó không quan tâm đến địa vị của nhà Hoắc, và không biết ai đã chủ động tấn công, khiến cho đám đông bắt đầu xô đẩy nhau.
Đến một đoạn sát vách đá, nơi mà thực vật um tùm, đất còn mềm và không có hàng rào cản, mọi người đều đùa cợt nhưng không biết rằng có thể rơi xuống.
Ta đã gọi vài nô tỳ và người hầu đi theo, nhưng không ai quay đầu lại.
Khi nghe thấy tiếng Chương mẫu kêu cứu, ta quay lại chỉ thấy bà ấy lùi lại vài bước, không đứng vững và trượt chân, kéo theo đất lở, cả bà lẫn đất đều trượt xuống núi.
Tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, vội vàng chạy tán loạn về phía nơi an toàn.
Lúc đó, Thôi Tương ở gần Chương mẫu nhất, nàng ta vươn tay ra có vẻ như muốn kéo Chương mẫu lại.
Nhưng nàng ta vốn là một tiểu thư khuê các, chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, hoảng sợ đến mức đứng hình tại chỗ, chân không thể di chuyển được nửa bước.
Khi ta chạy đến, Chương mẫu đã hoàn toàn trượt xuống dưới.
"Cứu ta với!"
Chương mẫu bị phủ đầy bùn đất, những ngón tay được chăm sóc cẩn thận của bà, bây giờ đang cố gắng cào vào mảnh đất trước mặt.
Kiểu tóc của bà đã bị lệch, khuôn mặt tái mét và nước mắt mờ đi.
Một tấm thảm cỏ lớn cùng với Chương mẫu tiếp tục trượt xuống dưới.
Ta đứng trên đỉnh dốc, nắm lấy một cái cây có thân hơi cong, vươn dài cơ thể nhưng không thể chạm được bà, khiến ta lạnh sống lưng vì sợ hãi.
"Mẫu thân, nắm lấy cái cây bên cạnh!"
Ta gắng gượng hét lớn, nhưng sức của Chương mẫu quá yếu, không thể với tới cái cây đó.
Thực ra, mọi thứ chỉ diễn ra trong phút chốc, trong tiếng hét của mọi người, Chương mẫu bỗng nhiên rơi xuống.
Bà bị những bụi gai và đá sắc làm trầy xước trên đường rơi, cuối cùng bị kẹt giữa lưng chừng núi, không còn động tĩnh.
"Mẫu thân!"
Ta hét lên vài tiếng, không thấy động tĩnh, lòng ta như rơi vào vực sâu.