Cậu thiếu niên năm nay mới 23 tuổi, không còn sự non nớt như những chàng trai cùng tuổi. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh, cơ bắp rắn chắc hiện rõ.
Dù khuôn mặt có nét tương đồng với Cúc Lễ nhưng Cúc Tĩnh trông còn đẹp trai hơn nhiều.
Gần đây, cả hai đều bận rộn, Cúc Lễ lo làm thực tập, hoàn thành thủ tục tốt nghiệp và tìm việc; Cúc Tĩnh cũng bận với công việc của mình. Gần một tháng rồi hai chị em chưa gặp nhau.
Hôm nay hiếm hoi cậu có thời gian rảnh để ghé thăm.
Cúc Lễ vừa định đánh thức em trai nhưng cậu bỗng nhiên vươn tay ôm chặt lấy chân chị, vẫn nhắm mắt rúc mặt vào quần jean của chị mà làm nũng: "Chị Lễ, sao giờ chị mới về?"
Mệt mỏi sau giờ làm dường như biến mất ngay lập tức. Nụ cười tươi rạng rỡ nở trên khuôn mặt Cúc Lễ, khiến cô trông càng thêm xinh đẹp.
Cô vỗ nhẹ lên vai em trai, ra lệnh: "Dậy đi, vào phòng chị mà ngủ. Lấy chăn trong tủ ra mà trải cho đàng hoàng. Đừng có nằm vạ vật như người vô gia cư thế này."
Cúc Tĩnh khẽ nhíu mày mở mắt nhìn chị.
Đôi mắt của cậu trong veo, ánh lên màu hổ phách nhạt, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ. Hàng mi dài cong vυ't theo từng cái chớp mắt làm tăng thêm vẻ quyến rũ của khuôn mặt.
Khuôn mặt vốn đã điển trai giờ đây lại càng rạng rỡ hơn nhờ đôi mắt ấy.
Cúc Lễ luôn tự hào về ngoại hình của em trai, cô xoa đầu cậu rồi cười: "Thôi nào, đừng làm biếng nữa."
Cúc Tĩnh vẫn cuộn mình trên ghế sofa, duỗi chân dài ra, nhìn chẳng khác nào một cậu nhóc đang lười biếng. Cúc Lễ nhìn em trai không khỏi bật cười.
"Chỉ cần nhìn em là chị lại muốn cười rồi," cô rút chân ra khỏi tay em trai và bước thẳng vào bếp.
Khi thấy bóng chị gái biến mất, nụ cười trên môi Cúc Tĩnh cũng dần tắt. Cậu nhăn mặt, cắn răng xoay vai vì cơn đau dai dẳng. Hôm qua, khi khuân vác hàng hóa cho khách, cậu đã bị chấn thương ở vai, và hôm nay mới xin được một ngày nghỉ để đến thăm chị gái.
Cúc Tĩnh ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn phủ lên những tòa nhà cao tầng, đắm chìm trong ánh sáng vàng rực rỡ. Khung cảnh phồn hoa của thành phố hiện ra trước mắt cậu.
***
Nửa đêm, Cúc Tĩnh đã ngủ say trên chiếc đệm mà Cúc Lễ chuẩn bị cho cậu. Cúc Lễ nằm trên mép giường nhìn em trai qua ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ.
Ban ngày, cậu nhóc này bướng bỉnh và chẳng bao giờ chịu nghe lời, nhưng khi ngủ, đôi môi khẽ hé mở, trông cậu như một đứa trẻ.