Xuyên Vào Truyện Xung Hỷ: Ta Mặc Kệ Tất Cả

Chương 46

Cậu mặc bộ y phục cũ ngồi sau chiếc bàn học to hơn mình gấp bao nhiêu lần, khi thấy Lục Nghiên An được đẩy vào, cậu hơi khó khăn bước xuống ghế, rồi ngay ngắn chắp tay hành lễ.

"Tiên sinh tốt."

"Lục Hoàng Tử mời ngồi."

Lục Nghiên An và Tô Mạn Mạn đã bàn bạc, không thể vừa vào đã nói chuyện đại sự với đứa trẻ mới tám tuổi này, phải từng bước từng bước tiến hành.

"Tiên sinh là Lục Nghiên An, sư thừa Minh Huệ đại sư?" Lục Hoàng Tử giọng non nớt mở miệng trước.

Tô Mạn Mạn: ???

Tô Mạn Mạn biết Minh Huệ đại sư là ai, ông là thừa tướng tiền nhiệm, học trò khắp thiên hạ, sau khi từ chức thì xuất gia. Trước khi xuất gia, Minh Huệ đại sư đích thân đưa Lục Nghiên An vào Quốc Tử Giám và khẳng định rằng, Lục Nghiên An là học trò đắc ý nhất đời của ông.

Đáng tiếc, đoạn căn rồi.

Giờ chỉ biết trộm que cay.

"Gần đây mẫu thân của ta nghe lời một cung nữ, muốn tranh sủng ở vạn thọ yến, mà nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta không có quyền thế, hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương lại đấu đá kịch liệt, nếu mẫu thân ta được phụ hoàng sủng ái thì chỉ càng chết nhanh hơn."

Tô Mạn Mạn: !!!

"Nghe danh tiên sinh đã lâu, không biết tiên sinh có thể giúp đỡ? Ta chỉ muốn mẫu thân bình an vô sự, không có ý định nào khác."

Tô Mạn Mạn nổi da gà.

Đây chỉ là một đứa trẻ tám tuổi thôi sao!

Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết "Thiên tài bảo bối và người mẹ ngốc nghếch của ta"?

Tô Mạn Mạn run rẩy cúi người, ghé sát tai Lục Nghiên An nói: "Ta nghĩ chúng ta tìm được thủ lĩnh rồi."

So vẻ kích động của Tô Mạn Mạn, Lục Nghiên An bình tĩnh như lão cẩu, chỉ khẽ nghiêng đầu, ghé sát tai Tô Mạn Mạn thì thầm: "Nàng nghĩ xem, liệu hắn cũng có thể là người xuyên qua như chúng ta chăng?""

Tô Mạn Mạn cũng có nghi ngờ này.

Nàng ra hiệu bằng ánh mắt với Lục Nghiên An.

Nam nhân liếc nhìn nàng một cái.

Tô Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu, sau đó bước đến trước mặt Lục Hoàng Tử.

"Hoan Dương, Mỹ Dương, Lười Dương, Sôi Dương~ Người thích con cừu nào~"

Lục Hoàng Tử: …

Trong thư phòng rơi vào im lặng vô biên.

Không có phản ứng?

Thử bài khác trẻ trung hơn.

"Cảm ơn bạn, vì có bạn, bốn mùa đều ấm áp~" Tô Mạn Mạn còn phối hợp với động tác hoàn hảo.

Biểu tượng trái tim, nháy mắt~

Lục Hoàng Tử mặt không đổi sắc ngồi lại sau bàn học, "Xem ra là ta đã nhìn nhầm tiên sinh rồi, mong tiên sinh không tiết lộ những lời hôm nay ta nói ra ngoài."

Tô Mạn Mạn: …

"Xin Lục Hoàng Tử đừng hiểu lầm." Nam nhân xoay bánh xe lăn, chậm rãi tiến đến trước mặt Lục Hoàng Tử, "Ngọc Tủy Hiên đông người hay bàn tán, điện hạ hành động mạo hiểm như vậy là không tốt."

Nghe vậy, Lục Hoàng Tử lập tức biến sắc, dù sao đi nữa cậu cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, dù trưởng thành sớm nhưng cũng khó tránh khỏi những suy nghĩ không chu toàn.

"Chúng ta học trước đã." Lục Nghiên An quay sang nói với Tô Mạn Mạn, "Nàng ra ngoài canh chừng."

Tô Mạn Mạn cúi đầu rời đi.

Bên ngoài có mái hiên, nàng ngồi dưới mái hiên, trên gương mặt không giấu được vẻ thất vọng.

Thực tế chứng minh rằng vị Lục Hoàng Tử này chỉ là một đứa trẻ trưởng thành sớm, trí thông minh vượt trội hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, chứ không phải người xuyên không như nàng mong đợi.

Thật đáng tiếc.

Mất đi một đầu lĩnh đầy tiềm năng.

Trong thư phòng, Lục Nghiên An cầm quyển sách trên bàn của Lục Hoàng Tử, hỏi, "Lục Hoàng Tử đã đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh chưa?"

"Đã đọc qua."

"Không đúng." Lục Nghiên An cắt lời, "Điện hạ chưa từng đọc, hôm nay ta mới lần đầu đưa cho người, nhưng người lại không hiểu."

Lục Hoàng Tử im lặng một lúc, sau đó gật đầu, "Ta hiểu rồi."