Ai nấy đều cảm thấy Lục đại nhân thật sự quá hời rồi.
Giang Họa Sa hiểu rõ tình tiết này, vì thế cố tình nhắc nhở Lục Cẩm Trạch trước tiên phải nắm bắt được Lục hoàng tử và Vương mỹ nhân.
Kế hoạch của bọn họ là giúp Vương mỹ nhân tranh sủng, từ đó giẫm lên Vương mỹ nhân và Lục hoàng tử để bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh.
Tô Mạn Mạn phân tích với Lục Nghiên An xong, hỏi ý kiến của hắn.
“Có nên ngăn cản không?”
Tô Mạn Mạn vừa gặm mỳ cay vừa hỏi ý kiến Lục Nghiên An.
Nam nhân ngồi trên giường, vươn tay rút một sợi mỳ cay cho vào miệng, hỏi: “Ngăn cản bằng cách nào?”
Tô Mạn Mạn bị hỏi đến nghẹn họng.
Là một người chuyên “mặc kệ đời”, nàng làm sao biết được?
Tô Mạn Mạn lại ngẩng đầu nhìn vị phu quân hờ giả bại liệt thật lười biếng đang tranh mỳ cay với mình, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng sâu sắc.
Để làm nổi bật sự sảng khoái của nam chính Lục Cẩm Trạch, Lục Nghiên An trong “Xưng Đế” chỉ là kẻ bị đạp dưới chân, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Đυ.ng phải kẻ còn bết bát hơn cả nàng, Tô Mạn Mạn đột nhiên cảm thấy bản thân thà vào ở trong cái l*иg vàng còn hơn.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến bộ dạng ghê tởm của Lục Cẩm Trạch... nàng không thể làm được!
Tô Mạn Mạn tức giận nhét mỳ cay vào miệng!
“Hay là chúng ta gϊếŧ luôn cả Lục Cẩm Trạch và Giang Họa Sa đi.” Tô Mạn Mạn nói lời đại nghịch bất đạo.
Lục Nghiên An bình tĩnh đáp: “Được, nàng đi đi.”
Tô Mạn Mạn: ... Có thể có chút tình đồng nghiệp được không?
“Ta nói đùa thôi.” Tiểu nương tử cười mà như không cười.
Gϊếŧ người thì nàng không làm được.
Lục Nghiên An cũng nói: “Ta cũng đùa thôi.”
Tô Mạn Mạn: ...
“Huynh không phải không ăn trên giường sao?”
“Thói quen có thể thay đổi.”
Tô Mạn Mạn: ...
“Huynh sa đọa khiến ta đau lòng.” Tiểu nương tử giận dữ trách mắng.
Nam nhân ăn luôn sợi mỳ cay cuối cùng.
Tô Mạn Mạn: ... Hủy diệt đi, hết yêu rồi.
Nhìn hắn chẳng giống người sắp chết, rõ ràng kẻ sắp chết là nàng.
Tô Mạn Mạn nghĩ thông suốt, nàng chỉ là một tác giả viết tiểu thuyết mạng sắp chết đói.
Lục Nghiên An, một trạch nam mê mỳ cay lão luyện.
Dựa vào hai người bọn họ mà đi đối đầu với nam nữ chính, chẳng phải là trứng chọi đá sao?
Thôi, cứ như vậy đi.
“Ăn nhiều vào.”
Thông suốt rồi, Tô Mạn Mạn đưa phần mỳ cay của mình cho Lục Nghiên An.
“Ta hy vọng trong những giây phút cuối cùng huynh có thể sống vui vẻ.”
Lục Nghiên An: ...
“Ta quyết định vẫn nên vùng vẫy một chút.”
Nói xong, nam nhân thở dài, vén chăn rồi bước xuống giường.
Tô Mạn Mạn: !!!
Kỳ tích y học! Phu quân hờ giả bại liệt của ta lại đứng dậy được!
“Huynh khỏi từ lúc nào?”
“Hôm nay, khi thấy con búp bê ác mộng rơi khỏi giường.”
“Chẳng lẽ huynh gặp may trong rủi, thông luôn mạch máu gì đó?”
Đúng là Kim Ngư Tô.
“Có lẽ vậy.”
Lục Nghiên An đứng dậy, tự ngồi vào xe lăn, sau đó bảo Tô Mạn Mạn đẩy hắn đi rửa tay.
Tô Mạn Mạn: ...
“Huynh không phải tự đi được sao?”
“Hơi lười.” Nam nhân khẽ nhấc mí mắt, biểu cảm vô cùng đáng ghét.
Trên đời này lại có người lười đến mức này sao?
Tô Mạn Mạn ngưỡng mộ: “Huynh cho ta lười cùng đi?”
Lục Nghiên An: ...
Khoảng một hai giờ đêm, trong phòng đã dựng lên giá nướng thịt, Tô Mạn Mạn đang nhét mỳ cay vào gói rau diếp cuộn bò.
Hai người tiếp tục bàn luận chuyện vừa nãy.
Không có cách nào, chủ đề quá nghiêm túc, cần chút chất điều vị.
Lục Nghiên An ngồi đối diện Tô Mạn Mạn, tay cầm kẹp nướng đơn giản, chậm rãi lật thịt, động tác tao nhã đến cực điểm, chẳng khác nào đang đánh đàn piano trên sân khấu chứ không phải nướng thịt.
“Phần cốt truyện tiếp theo là Vạn Thọ Yến, nếu ta đoán không sai, Lục Cẩm Trạch đã lợi dụng mối quan hệ trong cung để kết nối được với Vương mỹ nhân.”
“Huynh trong cung có quan hệ không?”
Nam nhân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trước khi ngã ngựa, ta vừa trở thành thầy của Lục hoàng tử.”
Tô Mạn Mạn: ...
Một đứa trẻ tám tuổi, có thể thay đổi được gì?
Theo cốt truyện, Lục hoàng tử trong “Xưng Đế” thật sự còn là nền bối cảnh mờ nhạt hơn cả Tô Mạn Mạn.
Nhưng giờ không còn cách nào khác.
“Hay là thử xem sao?” Tô Mạn Mạn đề nghị.
Nam nhân rũ mi không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Nếu thất bại thì sao?” Kẹp nướng áp lên miếng thịt, lát thịt mỏng bị nướng xoắn lại thành hình bông hoa.
“Huynh nói cũng đúng.” Tô Mạn Mạn gật đầu đồng ý, “Thôi được rồi, chúng ta bỏ cuộc đi.”
Lục Nghiên An: …
“Nàng có thể thuyết phục ta thêm một chút.”
“Ta làm sao thuyết phục được…”
“Được rồi, ta đồng ý.”
Tô Mạn Mạn: …
“À, ta vừa nhớ ra một chuyện.”
Tô Mạn Mạn nhét miếng thịt nướng vào miệng, bò dậy bước ra ngoài, rồi bắt một con gà trống đang tự tìm thức ăn trong rừng trúc.