Tô Mạn Mạn nhanh chóng trở về Thanh Trúc Viên, định khoe với Lục Nghiên An về việc mạo hiểm vừa rồi, nhưng rồi đột nhiên khựng lại.
Xong đời, quên mất hái hoa sen dỗ người ta rồi.
Không có quà, nàng thấy hơi chột dạ.
Nhìn qua nhìn lại, nàng vén tay áo lên, vớt một bông sen xanh từ chiếc chum lớn trong sân.
Miễn cưỡng…… cũng có thể đi?
Tiểu nương tử hai tay nâng một bông sen xanh, dùng thân mình đẩy rèm cửa, vừa bước vào hai bước đã thấy ba tấm bình phong giữa phòng đã được dời đi.
Qua lớp rèm châu khẽ đung đưa, Tô Mạn Mạn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Giang Họa Sa.
Dù Giang Họa Sa đã thân thiết với Lục Cẩm Trạch, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ việc chinh phục Lục Nghiên An.
Nàng nghĩ, nếu bản thân là nữ chính, vậy tại sao không thể có cả hai nam chính chứ?
Thật là một ý nghĩ táo bạo.
Giang Họa Sa nghĩ đến khả năng này, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Nhờ thuốc do Lục Cẩm Trạch đưa tới, vết thương trên người nàng cũng gần như lành lặn. Giang Họa Sa bắt đầu tính bước tiếp theo, Lục Cẩm Trạch đã liên minh với nàng, nhưng bên Lục Nghiên An thì tiến triển chẳng đáng kể.
Giang Họa Sa quyết định dành thời gian này để tập trung chinh phục Lục Nghiên An.
Vì vậy, vừa có thể xuống giường, nàng liền lập tức đi thẳng đến Thanh Trúc Viên.
“Đây là thứ nô tì làm cho công tử.” Giang Họa Sa đưa thứ trong tay ra trước mặt Lục Nghiên An.
Nam nhân cúi mắt nhìn thoáng qua, biểu cảm không chút gợn sóng.
Đúng lúc này, Tô Mạn Mạn tò mò nấp sau rèm châu, vì kiễng chân nên trán vô tình đυ.ng vào rèm, phát ra tiếng động.
Hai người trong phòng ngoảnh lại, liền thấy một thân áo trắng, nửa người lấm lem của Tô Mạn Mạn hai tay nâng một bông sen xanh, ngoan ngoãn đứng đó... đang nhón chân.
Sắc mặt Giang Họa Sa thoáng chốc biến sắc, nhưng rất nhanh nàng điều chỉnh lại, cố gắng giới thiệu với Lục Nghiên An: “Đây gọi là mì ăn liền.”
Ồ, đồ ăn rác rưởi à.
Nàng rất thích đồ ăn rác rưởi.
Quả nhiên không hổ là nữ chính, lại có thể làm ra mì ăn liền.
Nhưng... đây là phủ Vinh Quốc Công, nơi đầy rẫy sơn hào hải vị, một trái cà tím cũng cần mười tám con gà đi kèm.
Dù theo tình tiết não tàn thời xưa, Lục Nghiên An đáng lẽ phải kinh ngạc bởi món mì ăn liền của nữ chính, từ đó bị tài năng của nàng thuyết phục, cuối cùng hoàn toàn mê đắm dưới tà váy của nàng, nhưng rõ ràng, Lục trạch nam có lẽ đã cực kỳ chán ghét món ăn này rồi.
Cũng phải, ngày nào cũng sơn hào hải vị, dinh dưỡng đầy đủ, ai lại nghĩ đến việc ăn mì ăn liền chứ? Đã vậy còn là mì không có gói gia vị!
Mì không có gia vị chính là mì không có linh hồn!
“Ta không đói.”
Nam nhân lạnh lùng thốt ra ba chữ.
Đúng vậy, dù có chết đói, rơi từ trên giường xuống, cũng không ăn đồ của nữ chính!
Nàng là kẻ thù đã hại chết ngươi!
Chi bằng cho nàng ấy ăn đi.
Lâu rồi chưa được ăn mì ăn liền, dù không có gói gia vị linh hồn cũng chẳng sao, ai bảo nàng vốn là loại lợn rừng không ăn nổi cám mịn, chỉ mê mấy thứ đồ ăn rác rưởi này chứ?
Biểu cảm của Giang Họa Sa hoàn toàn thất bại.
Theo mấy bộ tiểu thuyết xuyên không nàng đọc, nàng không nên thất bại chứ!
“Nếu đại công tử không muốn ăn, thì thôi vậy.”
Giang Họa Sa vẫn cảm thấy mình cao hơn hẳn mấy nhân vật giấy trước mặt, bị mất mặt nên lòng không vui, lập tức bưng tô mì đi, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt khát khao của Tô Mạn Mạn.
Thực ra, không biết nữ chính còn nhớ không, nàng vốn là nha hoàn thân cận của mình cơ mà?
Xem ra là không nhớ rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lục Nghiên An ngồi trên giường, tay phải cầm chuỗi Phật châu, tay trái nghịch con búp bê ác mộng kia.
“Đây là gì?”
Tô Mạn Mạn lập tức cảm thấy chột dạ.
“Ta không biết.”
“Vãn Tinh nói, là nàng làm cho ta.” Nam nhân một câu đã vạch trần nàng.
Ngón tay trắng muốt thon dài của hắn nắm lấy con búp bê ác mộng, hàng mi cụp xuống như rèm châu mùa hạ, trong veo lấp lánh ánh sáng.
“Được rồi, là ta làm. Dù có hơi xấu, nhưng lần sau ta sẽ làm cái đẹp hơn cho ngươi được không?”
Vừa nói, Tô Mạn Mạn định lấy lại.
“Không cần, cái này rất tốt.”
Lần đầu tiên làm quà mà đã được nhận nhanh như vậy, Tô Mạn Mạn vui mừng trong lòng.
“Thật ra nhìn lâu, ngươi cũng thấy nó đáng yêu phải không?”
Xấu xấu dễ thương.
“Ừ.” Nam nhân gật đầu, “Ta vừa mơ một giấc mơ xấu, toàn là nó.”
Tô Mạn Mạn: …