Tô Mạn Mạn đứng bên cạnh, không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ có thể thấy cánh tay trắng nhợt, mong manh ấy xuyên qua kẽ hở của tấm rèm, như ác quỷ dưới địa ngục đang chịu sự thiêu đốt của nghiệp hỏa nhưng không thể thoát ra, lại vô cùng khao khát ánh sáng.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Tô Mạn Mạn bỗng dưng trở nên mơ hồ.
Nàng đưa tay xuyên qua kẽ hở của màn, bàn tay mềm mại ấm áp khẽ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn. Mười ngón tay đan vào nhau, Tô Mạn Mạn không ngần ngại mà nắm chặt tay hắn.
Lục Nghiên An ngẩn người, như thể bừng tỉnh từ cõi mộng, cũng vội vã nắm chặt lại, như ác quỷ nắm được cọng cỏ cứu mạng, hắn siết chặt tay nàng đến mức Tô Mạn Mạn đau đến nhăn mặt, nhưng nàng vẫn không buông ra.
Tô Mạn Mạn có thể hiểu được cảm giác của Lục Nghiên An lúc này, bởi nàng vẫn còn nhớ rõ sự tuyệt vọng và nghẹt thở khi biết Lục Cẩm Trạch và Giang Họa Sa nhận ra nhau.
Nàng đoán rằng, giờ đây Lục Nghiên An cũng cảm thấy như thế. Không, hắn còn tệ hơn nàng. Theo như cốt truyện, nàng sẽ không chết, nhưng hắn thì sẽ.
Hai người cứ thế mười ngón tay đan chặt vào nhau, chẳng ai nói lời nào. Tiếng ve kêu râm ran ngày hè, mùi hương hoa ngập tràn trong không khí, Tô Mạn Mạn không thể phân biệt được đó là mùi hương gì, nhưng nàng lại có thể ngửi thấy một hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ người Lục Nghiên An.
Giống như một loại hương cơ thể nào đó, có chút tương tự với hương Phật, cũng hơi giống mùi hương của hoa sen.
Rất phù hợp với hình tượng của hắn.
Cuối cùng, sự mờ mịt trong mắt Lục Nghiên An dần dần biến mất, hắn cúi mắt, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt Tô Mạn Mạn, sau đó mệt mỏi nói lời xin lỗi: "Xin lỗi."
"Không sao, ta cũng từng mơ thấy ác mộng."
Nhưng giấc mơ của nàng là mơ mình đang sống trong một biệt thự bạc tỷ, có mỹ nam bao quanh.
Chỉ nghĩ đến chuyện ngôi biệt thự bạc tỷ của nàng là đánh đổi bằng mạng sống của Lục Nghiên An, Tô Mạn Mạn lập tức thấy áy náy vô cùng.
"Hay là ta làm cho huynh một con búp bê trừ tà nhé? Ta sẽ đặt nó ở đầu giường huynh, nó sẽ giúp huynh nuốt chửng ác mộng."
Cháu gái ba tuổi của nàng tin sái cổ, từ đó ngủ một mình rất ngon.
Nói là làm, Tô Mạn Mạn gọi Vãn Tinh đến, yêu cầu một cái giỏ đan, trong đó có cả vải vụn và bông nhỏ.
"Ngươi định làm gì?" Vãn Tinh không hiểu.
Tô Mạn Mạn thần bí đáp: "Làm xong ngươi sẽ biết."
Loay hoay cả buổi chiều, cuối cùng Tô Mạn Mạn cũng làm xong con búp bê trừ tà.
Ừm, con búp bê xấu đến nỗi người ta nhìn một cái là muốn gặp ác mộng.
Tay nghề của nàng có kém đến thế sao!!!
Tô Mạn Mạn cảm thấy tuyệt vọng.
Thực ra đây là lần đầu tiên nàng làm búp bê, đầu óc rối bời, tay chân vụng về, cánh tay và chân con búp bê không đều nhau, bông bên trong cũng nhồi không cân xứng, khiến nó trông như đang mang cái bụng bia.
"Thật ra, nó vẫn có nét đáng yêu chứ?"
Tô Mạn Mạn cố gắng tìm ý kiến từ Vãn Tinh.
"Hừ." Vãn Tinh cười khẩy, thể hiện thái độ của mình.
Tô Mạn Mạn: ...
Dù sao cũng là đứa con mình tự tay làm ra, Tô Mạn Mạn nhìn một lúc, cảm thấy nó có một nét đẹp "xấu xấu đáng yêu".
Giống như những người khổng lồ kỳ dị trong "Attack on Titan".
Tất nhiên, so với mấy người khổng lồ trần trụi không mặc quần áo kia, con búp bê trừ tà của nàng vẫn mặc đồ. Ban đầu Tô Mạn Mạn định làm váy hoa, sau lại nghĩ Lục Nghiên An là nam nhân, nên nàng may cho nó một cái quần hoa.
Vì lời đánh giá của Vãn Tinh, nên lòng tự tôn của Tô Mạn Mạn bị tổn thương, nàng không dám trực tiếp đưa cho Lục Nghiên An.
Hay là treo nó đầu giường hắn như một món quà bất ngờ?
Tô Mạn Mạn rón rén bước vào, lúc này Lục Nghiên An, sau một cơn ác mộng, lại mơ màng ngủ thϊếp đi.
Nàng nhẹ nhàng đặt con búp bê trừ tà lên đầu giường hắn, nhưng lại thấy vị trí đó không tốt, không thể mở mắt ra là thấy ngay được.
Nghĩ ngợi một lát, nàng quyết định treo nó lên móc.
Vị trí siêu tốt, mở mắt ra là thấy ngay.
Nữ nhân công thành lui thân, khi đến chỗ bình phong nàng không nhịn được quay đầu nhìn, thì thấy nam nhân dường như đang thức dậy.
Tim Tô Mạn Mạn nhảy lên.
Đây là lần đầu tiên nàng tặng quà cho con trai đó.
Nam nhân vừa mở mắt đã thấy con búp bê, sau đó thân hình lập tức xoay mạnh, hắn lăn từ... trên giường xuống đất.
Chắc là do bị dọa.
Tô Mạn Mạn: ...
"Công tử? Ngươi làm sao vậy?"
Giữa tiếng hỏi han lo lắng của Vãn Tinh, Tô Mạn Mạn nhanh chóng rút khỏi hiện trường.