Thập Tam giương mặt tươi cười, "Mời đại nãi nãi."
Tô Mạn Mạn bước vào trong.
Bên trong nhà không thông thoáng, mùi thuốc bắc nồng nặc hòa với mùi hôi thối kỳ lạ xộc vào mũi, nàng theo phản xạ nín thở.
Thập Tam nhanh nhẹn mở cửa sổ cho thoáng.
Cửa sổ vừa mở ra, Tô Mạn Mạn lập tức cảm thấy dễ thở hơn.
Căn phòng rất bừa bộn, đồ đạc lung tung khắp nơi, nàng nhìn thấy Tống Minh Lý nằm trên giường.
Râu ria lởm chởm, hai má hóp sâu, nào còn dáng vẻ phong lưu ngày thường.
Tống Minh Lý nghe thấy tiếng động, chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy trước mắt là một nữ tử khoác áo choàng đen, chiếc mũ trùm đầu lớn che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi đỏ rực.
"Ngươi là..."
Tống Minh Lý không ngờ, hắn đã ra nông nỗi này rồi mà vẫn có nữ nhân đến thăm, đây nhất định là chân ái của hắn!
Tô Mạn Mạn đưa tay, theo kiểu quay chậm trong phim truyền hình, từ từ để lộ khuôn mặt mình.
Nữ tử với đôi môi đỏ, màu mắt đỏ và móng tay sơn đỏ, quyến rũ động lòng người.
"Tô Mạn Mạn?" Tống Minh Lý sửng sốt, "Sao ngươi lại đến đây?"
"Là nhị công tử bảo ta đến."
"Ngươi đến tìm ta là vì..." Nhìn thấy trang phục kỳ lạ của Tô Mạn Mạn, Tống Minh Lý cảm thấy nghi ngờ.
Thập Tam rất nhanh nhẹn mang đến một chiếc ghế đẩu và dùng tay áo lau sạch sẽ.
Tô Mạn Mạn vén váy ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống Tống Minh Lý nằm trên giường.
Lục Cẩm Trạch chỉ nói đưa hắn đi chữa bệnh, không nhắc đến Tô Mạn Mạn, vì thế Tống Minh Lý không biết Tô Mạn Mạn đến đây làm gì.
Nhìn phản ứng của Tống Minh Lý, Tô Mạn Mạn đoán được phần nào. Lục Cẩm Trạch vốn định đưa nàng và Tống Minh Lý rời đi, nhưng không ngờ Tống Minh Lý thật sự bệnh nặng, nên hắn chỉ còn cách chữa bệnh cho Tống Minh Lý trước.
"Mạn Mạn, ngươi có ý gì đây?" Tống Minh Lý đang yếu thế, cố gượng cười, nhưng cười còn khó coi hơn khóc.
Tô Mạn Mạn thở dài sâu xa, "Chán ngấy rồi."
Tống Minh Lý: ...
Tô Mạn Mạn búng móng tay, vén váy, gác chân lên tạo tư thế ngồi chéo chân, ngẩng đầu kiêu ngạo, "Ta chưa bao giờ coi những nam nhân trên hai mươi lăm tuổi ra gì cả."
Tô - Trà Xanh - Mạn Mạn từ từ cúi đầu, nhìn Tống Minh Lý đang sốc đến mức dường như muốn bò dậy đánh nàng nhưng lại chẳng còn sức lực, "Chậc chậc, sắp hai mươi lăm rồi phải không? Già quá rồi."
Nói xong, Tô Mạn Mạn vuốt tóc, "Ta mới có mười sáu thôi."
Tống Minh Lý run rẩy đưa tay chỉ vào Tô Mạn Mạn, sau đó ôm ngực, thổ ra một ngụm máu.
Ôi trời, làm thật luôn à!
Tô Mạn Mạn lập tức đứng dậy khỏi ghế đẩu.
"May mà ta né kịp, không thì bẩn hết váy rồi."
"Ngươi, ngươi..." Hắn đã phun máu rồi, nàng còn sợ hắn làm bẩn váy nàng.
"Ta đến để xem ngươi chết chưa, thấy ngươi còn sống, vậy ta lần sau lại đến." Nói xong, Tô Mạn Mạn giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ai chà, không còn sớm nữa, ta về đây."
Tống Minh Lý nằm đó, tay run rẩy, cả người run rẩy, Tô Mạn Mạn không thèm bận tâm, tự mình bước đi.
Như vậy, khi Lục Cẩm Trạch bảo hắn cùng nàng về Tô Châu, Tống Minh Lý nhất định sẽ trăm ngàn lần không muốn.
Nàng sẽ nhân cơ hội này tiễn luôn gã tra nam.
Dù sao nguyên chủ Tô Mạn Mạn là một nhân vật não tàn vì tình yêu, chỉ cần Tống Minh Lý không muốn, nàng chắc chắn sẽ không đi ngược lại ý hắn.
Hoàn hảo!
Tô Mạn Mạn lên xe ngựa, Thập Tam đột nhiên nói muốn đi tiểu.
Tô Mạn Mạn rộng lượng bảo, "Đi đi."
Thập Tam đi vào góc khuất, thực tế là trèo qua tường, rồi tiến thẳng vào phòng của Tống Minh Lý.
Đại công tử đã dặn, người này không thể để lại.
Khuôn mặt tròn trịa vui tươi của Thập Tam lúc này lại toát lên sự lạnh lùng đầy sát khí. Hắn tiến đến bên giường Tống Minh Lý, chuẩn bị ra tay thì bỗng dừng lại. Hắn đưa hai ngón tay thăm dò hơi thở của Tống Minh Lý.
Không còn thở!
Mạch cũng không còn!
Chết rồi!
Thập Tam kinh ngạc, thậm chí lùi lại ba bước.
Nữ nhân vừa rồi, lại có thể khiến người ta sống sờ sờ mà tức chết!
Thập Tam tự cho rằng mình gϊếŧ người trong im lặng, gϊếŧ khắp thiên hạ không đối thủ, nhưng giờ... hắn đã gặp phải rào cản trong đời mình.
Thập Tam bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, làm sao có thể dùng miệng mà khiến người khác chết đi.
Thực ra chuyện này cũng là trùng hợp, Lục Cẩm Trạch đã bảo y sĩ cho uống thuốc mạnh, thân thể Tống Minh Lý vốn đã yếu, bề ngoài trông thì có vẻ ổn nhưng thực chất chỉ là gắng gượng duy trì hơi tàn. Và sự xuất hiện của Tô Mạn Mạn chính là cú đẩy khiến hơi tàn ấy bật ra ngoài.
Thế là, người chết rồi.
Khi ấy, Tô Mạn Mạn không biết gì cả, đợi Thập Tam trở lại liền vui vẻ trở về phủ Vinh Quốc Công.
"Xong rồi chứ?"
Nhân lúc Tô Mạn Mạn đi tẩy trang thay y phục, Lục Nghiên An hỏi Thập Tam đang đứng bên cạnh.
Thập Tam lập tức kể lại chiến tích anh dũng của Tô Mạn Mạn cho Lục Nghiên An nghe.
Lục Nghiên An im lặng hồi lâu, hỏi, "Nàng ấy biết không?"
Thập Tam lắc đầu.