Xuyên Vào Truyện Xung Hỷ: Ta Mặc Kệ Tất Cả

Chương 19

Tô Mạn Mạn sau khi đi dạo trở về, nhìn thấy chăn gối chất đống trên sạp La Hán, vui mừng khôn xiết.

Vốn dĩ nàng còn định mặt dày hỏi xin Vãn Tinh.

“Chăn gối hôm qua mang đi phơi, ta quên dặn họ đem về, để Mạn Mạn phải chịu ủy khuất rồi.” Nam nhân đã nhắm mắt dưỡng thần cả ngày nay, cuối cùng lại khôi phục vẻ ôn hòa hiền lành thường ngày.

Ô ô ô, nàng thật sự rất ủy khuất, nàng không thể quen được với cái sạp cứng đơ này đâu.

Lục Nghiên An đã dưỡng thương vài ngày, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, bệnh tật, một bộ dạng cứ như tùy thời là có thể có thể vong mạng. Hắn ngồi tựa đầu giường, dưới ánh đèn nhỏ không bao giờ tắt, liên tục lặp đi lặp lại: xoay chuỗi Phật châu, đọc sách, đọc sách, rồi lại xoay chuỗi Phật châu.

Cứ như một trạch nam trầm mặc, xã giao yếu kém, không có gì giải trí trong thế giới khép kín của riêng mình.

Cùng lúc đó, Giang Họa Sa bắt đầu thể hiện sự quyến rũ của một người hiện đại trước mặt nam chính.

Chẳng hạn như:

“Đại công tử, nô tì thấy ngài ngồi trên giường suốt ngày, đến ánh nắng cũng không thấy, như vậy không tốt cho sức khỏe.” Nói rồi, Giang Họa Sa rút ra một bức họa đưa cho Lục Nghiên An, “Đây là chiếc xe lăn mà nô tì vẽ cho ngài.”

Ồ hô.

Tô Mạn Mạn rướn cổ ra nhìn nhưng bị Giang Họa Sa chắn lại.

Chậc chậc chậc, ai mà chưa thấy bao giờ chứ.

“Xe lăn? Quả là mới lạ.” Lục Nghiên An miệng nói vậy, nhưng Tô Mạn Mạn nghe rõ giọng hắn có chút lạnh nhạt và qua loa.

“Mạn Mạn, lại đây xem nào.” Lục Nghiên An gọi Tô Mạn Mạn.

Tô Mạn Mạn bước tới, cuối cùng cũng nhìn thấy bức vẽ.

Ừm… Phải nói sao đây? Khi còn làm toàn thời gian viết tiểu thuyết, Tô Mạn Mạn từng học vẽ tranh, chỉ là tự học trên bảng vẽ điện tử thôi, dẫu không bằng các đội ngũ chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể kiếm thêm chút tiền phụ.

Chiếc xe lăn mà Giang Họa Sa vẽ, mặc dù nhìn qua có thể nhận ra là xe lăn, nhưng quả thật rất... trẻ con.

Được rồi, nói là trẻ con còn là khen ngợi lắm rồi.

Trong thế giới này không có xe lăn, vì thế khi Giang Họa Sa đưa ra ý tưởng này, quả thực đã làm rung động trái tim băng giá của Lục Nghiên An, khiến hắn có cái nhìn khác với người phụ nữ có tư tưởng đặc biệt này.

Nhưng lúc này, đôi mắt nam nhân hơi cụp xuống, không lộ ra chút vẻ thưởng thức nào, Tô Mạn Mạn thậm chí còn thấy trong ánh mắt hắn thoáng một chút... chán nản?

Giang Họa Sa không hề cảm nhận được thái độ của Lục Nghiên An, nàng đang tự hào về trí óc thiên tài của mình.

Sau khi được Lục Nghiên An khen ngợi, Giang Họa Sa liền chuyển tầm nhìn sang người thứ hai may mắn được chứng kiến phát minh vĩ đại này—Tô Mạn Mạn.

Tô Mạn Mạn im lặng một lúc, cố gắng làm ra vẻ ngạc nhiên, khô khan nói: “Oa, đây rốt cuộc là thứ gì vậy!”

Hỏng rồi, kỹ năng diễn xuất của nàng đã bay đâu mất.

Biểu cảm của Giang Họa Sa thoáng chốc trở nên khó coi, nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại, nghĩ rằng Tô Mạn Mạn đang ghen tỵ với mình.

Ghen tỵ với tài hoa của nàng.

“Phì...” Đột nhiên, Lục Nghiên An ngồi bên giường bật ra tiếng cười khẽ, dường như không nhịn được trước phản ứng của Tô Mạn Mạn.

Tô Mạn Mạn: ... nàng diễn rất vất vả đấy có biết không?

Giang Họa Sa cũng nghe thấy, nàng quay lại, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Lục Nghiên An đã nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, giọng điệu ôn hòa nói: “Ta thật sự rất vui, ta sẽ bảo thợ gấp rút làm, như vậy có thể ra ngoài phơi nắng rồi.”

Nói xong, hắn ngước mắt lên, mỉm cười dịu dàng với Giang Họa Sa.

Giang Họa Sa trong lòng xao động, không kìm được mà đỏ mặt, sau đó đắc ý liếc nhìn Tô Mạn Mạn.

Lần trước nàng tố cáo vụ hương thơm, không ngờ lại yên ắng mà trôi qua.

Nàng rõ ràng đã thấy Vãn Tinh tức giận xông vào, và còn nghe thấy tiếng khóc của Tô Mạn Mạn. Đã như thế rồi, làm sao có thể không có chuyện gì được?

Nàng đã hỏi thăm Vãn Tinh, nhưng không biết sao Vãn Tinh lại không nói.

Giang Họa Sa đoán rằng vụ hương thơm có lẽ đã bị phát hiện, nhưng Tô Mạn Mạn không bị trừng phạt, có lẽ vì Lục Nghiên An lại bộc phát tính cách thánh mẫu của mình.

Chắc chỉ có thể giải thích vậy thôi.

Nếu đòn đánh chưa trúng, nàng đương nhiên phải nghĩ cách khác.

Chẳng hạn như, thể hiện trí thông minh của mình trước mặt Lục Nghiên An.

Hiện tại xem ra, rất thành công.

.

Bản vẽ xe lăn đã được đưa cho thợ, Tô Mạn Mạn ngồi trên đôn thêu, len lén nhìn trộm Lục Nghiên An.

Không đúng chút nào.

Ít nhất kể từ lúc hắn nhìn thấy bản vẽ xe lăn, phản ứng của hắn không đúng.

Mặc dù theo nhiệm vụ đã định, quả thực hắn là người có cảm xúc không dễ thể hiện ra ngoài, mỗi ngày luôn dùng khuôn mặt ôn hòa dịu dàng vô hại để đối nhân xử thế, nhưng Tô Mạn Mạn dẫu sao cũng đã “chung sống” với hắn lâu như vậy, dáng vẻ này của hắn tuyệt đối có gì đó không ổn!

Tô Mạn Mạn cố gắng nhớ lại phản ứng của Lục Nghiên An vừa rồi, khi hắn nhìn thấy bản vẽ xe lăn, trong mắt không có chút ngạc nhiên nào, như thể đã thấy qua mười bảy mười tám lần, rất quen thuộc.

Nếu không phải là bậc thầy che giấu cảm xúc bẩm sinh, thì rất có thể, Lục Nghiên An này cũng là người xuyên sách!

Đúng vậy, không sai! Nàng có thể xuyên sách, vậy tại sao người khác lại không thể xuyên sách chứ?

Tô Mạn Mạn tự thấy mình quá thông minh với ý nghĩ này.

Nếu Lục Nghiên An thực sự cũng là người xuyên sách như nàng, vậy rốt cuộc hắn là từ thế giới hiện thực của “Đế Sư” xuyên vào “Xưng Đế”, hay giống như nàng, là từ thế giới hiện đại thế kỷ hai mươi mốt xuyên vào “Xưng Đế”?

Nếu hắn đến từ thế giới của Giang Họa Sa, thì hắn và Giang Họa Sa, Lục Cẩm Trạch cùng là một loại người.

Nhưng nếu hắn đến từ thế giới của nàng, thì hắn… cùng một loại với nàng!