Xuyên Vào Truyện Xung Hỷ: Ta Mặc Kệ Tất Cả

Chương 6

Tô Mạn Mạn chạy một mạch về lại căn phòng nhỏ của mình trong khu nhà hạ nhân, rồi đứng giữa gian phòng vắng lặng mà làm một bài thể dục.

Ừm, thân thể này quá yếu đuối, cần phải vận động đôi chút cho thích hợp.

Thân thể khỏe mạnh rồi thì mới có thể nhảy múa ca hát giữa chốn phủ đệ rộng lớn.

Chẳng phải vừa rồi nàng đã chạy hơn ba dặm sao?

Tô Mạn Mạn lại lần nữa cảm thán sự xa hoa vô độ của quý tộc cổ đại, chẳng trách mấy tiểu thư khuê các không bao giờ ra khỏi đại môn hay nhị môn. Sân sau phủ này rộng lớn chiếm cả mấy cái sân bóng, đi hết một ngày cũng chưa xong, còn cần gì phải bước ra ngoài cửa nữa chứ?

Tô Mạn Mạn không chỉ có một mình, nàng còn có một người bạn đồng phòng, chính là Giang Họa Sa.

Khi Tô Mạn Mạn xuyên đến, Giang Họa Sa vẫn chưa xuất hiện, nhưng chỉ chênh nhau có một hai canh giờ.

Ngày đó, vừa khi Tô Mạn Mạn mới thích nghi được với thân phận mới, sáng hôm sau, bên tai đã nghe thấy tiếng động lạ.

Nàng mơ màng mở mắt ra, liền nghe Giang Họa Sa hỏi: “Các ngươi đang diễn trò sao?”

Tô Mạn Mạn: …

“Trò? Cô muốn xem trò diễn à?” Tiểu cô nương mở to đôi mắt ngây thơ đầy nước mắt, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng, “Chỉ khi phu nhân xem diễn chúng ta mới có thể theo cùng mà xem được.”

Giang Họa Sa cau mày, nghĩ rằng Tô Mạn Mạn đang lừa mình, liền chân trần chạy ra khỏi phòng, điên cuồng tìm kiếm camera.

Cũng không trách Giang Họa Sa có phản ứng như vậy, dù sao thế giới của nàng ta và Tô Mạn Mạn cũng cách nhau chừng mười năm.

Thời ấy, truyện xuyên sách vẫn còn hiếm hoi, mà xuyên không lại phổ biến hơn nhiều. Vì vậy, nữ chính khi xuyên qua đều phản ứng như thế này, không thể so với sự bình tĩnh của Tô Mạn Mạn.

Chẳng lẽ đây chính là cảm giác bị thời đại đè bẹp hay sao?

Cuối cùng, Giang Họa Sa đi chân trần dạo hết một vòng, rồi quay lại phòng.

Nàng tóc tai rối bời, trừng mắt nhìn Tô Mạn Mạn, hỏi: “Hiện giờ hoàng đế là ai?”

Tô Mạn Mạn: …

Mỹ nhân vẻ mặt đầy kinh hãi, “Sa Sa, sao cô lại hỏi câu như thế? Cô làm sao vậy? Có vẻ không giống với ngày thường.”

Trước đây, Giang Họa Sa và nguyên chủ Tô Mạn Mạn tính tình rất giống nhau, thành ra cuộc sống chung rất hòa hợp. Một người chọn làm thϊếp cho Lục Nghiên An, sau trở thành phu nhân Nhϊếp Chính Vương. Còn người kia bị tên sở khanh lừa gạt, mang thai rồi bị ruồng bỏ, cuối cùng chịu không nổi lời đàm tiếu mà nhảy hồ tự vẫn.

Đúng là một trời, một vực.

“Không sao, chỉ là mộng dữ.” Giang Họa Sa cố tỏ ra bình tĩnh.

“Ồ.”

Giang Họa Sa trầm tư một lát rồi nghĩ ra một ý tưởng, “Để ta kiểm tra cô.”

Tô Mạn Mạn: …

“Ồ.”

“Cô tên gì?”

Tô - Thành Thật - Mạn Mạn, “Tô Mạn Mạn.”

“Ta tên gì?”

“Giang Họa Sa.”

Giang Họa Sa cuối cùng cũng bừng tỉnh, nàng không phải xuyên không, mà là xuyên sách! Đây chẳng phải là cuốn tiểu thuyết mình vừa đọc mấy hôm trước sao?

Nữ chính còn cùng tên cùng họ với nàng!

Giang Họa Sa là kẻ làm công bị áp bức, ngày nghỉ cũng không được thảnh thơi, luôn bị đàn áp và chèn ép khắp nơi. Nàng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ xuyên sách.

Giang Họa Sa chạy đến trước gương, nhìn kỹ gương mặt mình.

Khuôn mặt kiều diễm mê hoặc, phối với thần thái ngây dại mà kiên cường, như đóa hồng đầy gai.

Gương mặt Giang Họa Sa từ từ nở nụ cười.

Nàng biết toàn bộ cốt truyện của quyển sách này, nàng sẽ trở thành phu nhân Nhϊếp Chính Vương! Đúng vậy, đây chính là ý trời, nàng là nữ chính được chọn, chỉ cần theo sát kịch bản, nàng sẽ tái sinh nơi này!

Nhưng Giang Họa Sa lại không ngờ tới, nam chính của nàng, Lục Nghiên An, lại ngã ngựa bất tỉnh.

Trong truyện đâu có chi tiết này!

Từ chối phu nhân Vinh Quốc Công xong, Giang Họa Sa liền đi khắp phủ công thám thính.

Nàng nghi ngờ chuyện Lục Nghiên An ngã ngựa có điều mờ ám, nhưng dù tìm mãi vẫn không ra manh mối.

Giang Họa Sa thần sắc ủ rũ trở về phòng, thấy Tô Mạn Mạn đang thu dọn hành lý.

“Ngươi thu dọn hành lý làm gì vậy?”

Tô Mạn Mạn dường như bị Giang Họa Sa làm cho hoảng sợ, lập tức nhét bọc hành lý vào trong chăn gối, rồi hoảng hốt nói: “Không, không có gì cả.”

Giang Họa Sa chợt nhớ đến một đoạn tình tiết, hình như Tô Mạn Mạn có tiếp xúc với tên thư sinh bội bạc Tống Minh Lý?

Nàng ấy như vậy... chẳng lẽ muốn cùng gã thư sinh ấy bỏ trốn sao?

Giang Họa Sa định lên tiếng nhắc nhở, nhưng vừa nghĩ đến tính cách của Tô Mạn Mạn trong nguyên tác, cứng đầu không nghe lời khuyên, chắc chắn nàng ấy sẽ không thèm để tâm.

Quan trọng nhất là, nếu Tô Mạn Mạn cùng Tống Minh Lý chạy trốn, vậy thì người gả cho Lục Nghiên An để xung hỷ chẳng phải chỉ còn lại mình nàng sao? Giang Họa Sa lập tức rùng mình, dù nàng căm hận chế độ phong kiến, nhưng giờ thân nàng đang ở trong đó, cũng không có đường phản kháng.

Nàng chỉ có thể tự cứu lấy mình.

“Ồ, ta ra ngoài một lát.” Giang Họa Sa xoay người bước ra khỏi phòng, vội vàng tìm đến Lý ma ma.

Lý ma ma còn tưởng Giang Họa Sa đã đổi ý, muốn đến xung hỷ cho đại công tử, nào ngờ nàng ta vừa đến đã nói: “Ma ma, Tô Mạn Mạn muốn cùng Tống Minh Lý bỏ trốn.”

Lý ma ma lập tức cho người đi điều tra, rồi hối hả vén rèm bước vào chủ phòng tìm đến phu nhân Vinh Quốc Công.

“Phu nhân, quả nhiên Tô Mạn Mạn có dấu hiệu bất thường, nàng ta đi gặp Tống Minh Lý, hiện đang thu dọn hành lý trong phòng, còn Tống Minh Lý thì đã sớm rời phủ ra ngoài thành.”

Đây rõ ràng là muốn bỏ trốn rồi!