Có vàng, là có thể muốn làm cái gì liền làm cái đó, nói ví dụ:
Hứa Niệm và Cơ Nguyệt Bạch lúc này đang ngồi ở tửu lầu sang trọng nhất của huyện Thanh Thủy, ngồi ngay ngắn trên ghế lô bên trong phòng thượng hạng, nghe điếm tiểu nhị đầy hào hứng đọc tên các món ăn.
“Trong tiệm của ta có thịt dê con nướng, heo sữa nướng, gà con nướng, ngỗng lớn quay, thịt bụng heo kho, vịt kho, thịt bò xào tương, thịt khô, trứng muối, dạ dày, mâm thập cẩm, cá hấp bát bảo, cá chép nấu đường dấm, gà rừng, đồ ăn làm từ rắn (?? Không biết đúng không)…… Mời khách quan gọi món ăn.”
Những món ăn phong phú khiến Hứa Niệm thèm đến mức nước dãi sắp chảy ra bàn, đây chính là tiệm ăn nàng đã mong đợi suốt 60 năm, những đồ ăn được điếm tiểu nhị đọc tên, nàng muốn ăn hết.
Lúc này nàng không ngừng nhắc mãi bên tai của Cơ Nguyệt Bạch: “Tất cả, ta đều phải ăn, tất cả đều muốn.”
Chỉ là Cơ Nguyệt Bạch lại nháy ánh mắt xinh đẹp nhìn nàng, dường như muốn hỏi cô nên làm thế nào.
Điều này khiến cho Hứa Niệm lo lắng, nó không thể chờ được nữa, hận chính mình không thể đi ra thay thế cô gọi món, liền ngắn ngủn trong nháy mắt, trong đầu nàng lóe sáng, vội tiến đến phía sau của Cơ Nguyệt Bạch, bắt chước thanh âm của cô, nói: “Những món ăn ngươi vừa đọc, mỗi thứ đều đưa ta một phần.”
May mắn phòng này bố trí trang nhã, cửa có treo vải lụa làm bình phong, trên đó có hình vẽ phong cảnh núi sông, cũng khiến cho điếm tiểu nhị không thể xem rõ phía sau tấm bình phong có gì.
Chỉ là hành động này của Hứa Niệm làm trong lòng điếm tiểu nhị không khỏi cảm khái, trên đời này quả thật là không ai hoàn hảo, mới vừa rồi lên lầu hắn lén nhìn, vị này khách quan này giống như tiên nữ hạ phàm, làm mê hoặc nhân tâm, chỉ là giọng nói lại giống như bị hóc xương gà, làm hắn từ trong mộng thanh tỉnh.
Tuy rằng vỡ mộng, bất quá hắn vẫn chân thành khuyên nhủ: “Cửa hàng nhà ta phục vụ với lượng thức ăn rất lớn, nếu là khách quan chỉ có một người, khẳng định là ăn không hết.”
Hứa Niệm tránh ở sau lưng Cơ Nguyệt Bạch, lấy thân phận của cô nói chuyện, đương nhiên sẽ không cố kỵ, ngang ngược lên tiếng: “Cứ mang lên, lão (1) …… Ta có tiền, đây là thưởng cho ngươi, bảo phòng bếp mau mau mang đồ ăn ra.” Nói xong, nàng cắn ra một khối nhỏ từ trên thỏi vàng, dùng cái đuôi ném qua.
(1) Chắc định nói lão tử.
Điếm tiểu nhị chỉ thấy, bên trong cách một tấm bình phong ném ra một đồ vật màu vàng rực rỡ, vội vàng duỗi tay tiếp được, nhìn kỹ thì đó là một khối vàng vụn, không khỏi mừng rỡ như điên: “Vâng khách quan, tiểu nhân liền đi thúc giục.”
Quả nhiên, có vàng mọi thứ đều suôn sẻ, Hứa Niệm không chờ bao lâu, những đồ ăn nàng chọn lần lượt được bày ra trên bàn, chỉ chốc lát sau, cả bàn đã đầy ắp thức ăn, từ ngỗng quay đến thịt kho tàu giò, lại gần là có thể ngửi thấy hương vị khiến người ta chảy cả nước miếng của heo sữa nướng, tiếp theo là món dê nướng nguyên con với lớp bên ngoài rắc tiêu, bên trong mềm mại thì rải rau thì là và bột ớt cùng các gia vị thơm phức, cùng với mùi thơm lan tỏa bốn phía, làm người ta phải thèm thuồng của món cá hấp bát bảo……
Hứa Niệm cảm động rớt nước mắt, 60 năm, nàng đã chờ đợi giờ khắc này trong suốt 60 năm, có ai biết nàng đã trải qua 60 năm như thế nào cơ chứ.
Đôi mắt nàng trông mong tiểu nhị mang toàn bộ đồ ăn lên xong, khép cửa phòng lại, ngay lập tức gấp không chờ nổi, từ trên vai Cơ Nguyệt Bạch nhảy xuống, đồng thời thân hình nhanh chóng biến lớn nhào lên.
“Thời khắc của săn gϊếŧ!”
Cái đuôi của nàng liền quấn lấy ngỗng nướng cách nàng gần nhất, nuốt một ngụm, trước khi nuốt còn không quên xé chân ngỗng xuống, đưa cho Cơ Nguyệt Bạch: “Giới cái rống thứ, thứ giới cái……” Con ngỗng kia còn nghẹn ở trong miệng nàng, trong lúc nhất thời khiến cho nàng phát âm khó khăn.
Cơ Nguyệt Bạch cũng đã sớm đói bụng, bất quá động tác của cô không giống Hứa Niệm, tay cô cầm chiếc đũa, thập phần lễ phép, tiếp nhận món chân ngỗng nướng béo hồng từ đuôi của Hứa Niệm.
Hứa Niệm một ngụm đem con ngỗng nướng kia nuốt vào, đôi mắt tròn xoe, không chớp mắt nhìn động tác của Cơ Nguyệt Bạch.
Ưu nhã, thật sự quá ưu nhã.
Giây tiếp theo, chân ngỗng kia vừa mới đưa tới trước mặt đối phương, liền từ trên chiếc đũa rơi xuống.
Hứa Niệm mắt tật đuôi mau, lấy tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai, đem chân ngỗng đang rơi tự do kia bỏ vào trong miệng, thuần thục nuốt xuống. (Ôi chị tôi)
Cơ Nguyệt Bạch nâng lên lông mi thật dài, liếc Hứa Niệm một cái, không nói gì.
Cô giơ tay lên, đem chiếc đũa duỗi hướng về phía một nửa sườn dê nướng, chiếc đũa tinh xảo kia dùng sức, cuối cùng cũng gắp được một miếng dê nướng khô, vàng và thơm nức.
Nhưng mà, món sườn dê vẫn không theo dự đoán của Cơ Nguyệt Bạch vào miệng, lại lần nữa rơi khỏi chiếc đũa của cô. (Lại được cả chị nữa)
Hứa Niệm lúc này đã có chuẩn bị, động tác lần này của nàng càng nhanh hơn, chỉ để lại tàn ảnh, chỉ trong giây lát, miếng xương sườn kia liền biến mất trong miệng của nàng.
Đã là lần thứ hai rồi. (Mai khai nhị độ - Hoa mai nở lần thứ hai)
Trong mắt Cơ Nguyệt Bạch nhiễm vài phần nghi hoặc, cô có chút không thể tin tưởng nhìn nhìn tay của mình, lại oán niệm nhìn chằm chằm Hứa Niệm đang tròn xoe đôi mắt vô tội nhìn cô.
Điều đáng giận hơn là, con thanh xà này lại từ bỏ việc dùng đuôi để quấn lấy thức ăn, mà là nằm thụp xuống phía dưới đũa của cô, lại lăn một cái, đem cái bụng nhỏ mềm mại của nó hướng lên, há to miệng chờ cô tiếp tục gắp đồ ăn.
Nàng thậm chí còn làm ra một bộ dáng hy sinh vì nghĩa lớn: “Đến đây đi, ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Cơ Nguyệt Bạch không thể làm gì, thanh âm lạnh lùng đều không tự chủ mang theo một chút u oán: “Hứa Niệm, ngươi không phải nói, ngươi tới để báo đáp ta sao?”
Trên thực tế, từ lúc Cơ Nguyệt Bạch có ký ức, cô đã ở Thiên Nguyên môn rồi, mà làm tông môn đứng đầu của Tu Chân Giới, đối với các đệ tử nội môn, đều phải tu luyện từ khi còn nhỏ, ngày thường mọi công việc hàng ngày hết thảy đều giao cho các đệ tử ngoại môn xử lý, các đệ tử nội môn Luyện Khí kỳ mỗi tháng đều nhận được Tích Cốc Đan để duy trì sự sống, để bảo đảm việc tu luyện có chất lượng cao và hiệu suất cao. Bởi vậy Cơ Nguyệt Bạch trong ký ức chưa bao giờ sử dụng qua đũa, huống chi lại bị thương, lại càng khó có thể kiểm soát được cơ thể.
……
Không thể tưởng tượng được nữ nhân này thế nhưng cũng có hôm nay.
Hứa Niệm thập phần muốn cười, nhưng nàng vẫn là cố gắng nghẹn lại, cũng may nàng thân là một con rắn, trên mặt cũng không nhìn ra được biểu tình gì.
Nàng dùng cái đuôi một lần nữa quấn lấy đùi gà nướng thơm phức, nhẹ nhàng đưa tới bên môi của đối phương, nhẹ nhàng hống: “Nào, há mồm ra, a ~”