Ngồi ở ghế lái, anh có chút do dự, lại nghĩ rằng nếu người ta không phải đến tìm anh, mình xuống xe sẽ có vẻ tự mình đa tình.
Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, vì Trịnh Vọng Thư đã trực tiếp chặn trước xe tải.
"Có tiện xuống đây nói chuyện một chút không?"
Nhìn vào mắt Trịnh Vọng Thư, trong lòng Chu Cảnh Xuyên bất giác cảm thấy lo lắng, suy nghĩ một hồi rồi quyết định nhảy xuống xe.
"Lục Tử, hôm nay cậu đi giao hàng."
Một người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh nghe vậy, không nhịn được mà liếc nhìn Trịnh Vọng Thư vài lần, sau đó mới gật đầu rồi lên xe.
Thật là mặt trời mọc từ hướng Tây rồi, ông chủ của họ lại quen biết một nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, mà cô ấy còn tìm đến tận đây, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Mặc dù trong lòng tò mò, nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều, vì ông chủ tính khí không tốt, nổi giận lên thì thật đáng sợ.
"Đi thôi, sang bên kia."
Vì ở ngoại ô, trang trại cũng khá lớn, Chu Cảnh Xuyên không chỉ nuôi lợn mà còn nuôi gà, vịt, ngỗng, bên cạnh còn có một mảnh đất trồng các loại rau quả.
Chu Cảnh Xuyên dẫn cô tới văn phòng của mình, dù chỉ là tạm bợ, nhưng bên trong có bàn làm việc, có ghế sofa, trông cũng không tệ.
Trịnh Vọng Thư ngồi xuống ghế sofa, sắp xếp lại ngôn từ.
"Chu Cảnh Xuyên, tôi có thai rồi."
Chu Cảnh Xuyên giơ tay định rót trà, nghe cô nói vậy, suýt nữa làm rơi ấm trà, giờ cũng không còn hứng uống trà nữa.
"Cô nói gì?"
"Tôi nói tôi có thai rồi, đứa bé là của anh."
Trịnh Vọng Thư quyết định nói thẳng và nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Chu Cảnh Xuyên im lặng, đôi mắt đen thẳm chằm chằm nhìn Trịnh Vọng Thư.
Anh không hiểu, nếu người phụ nữ này muốn mượn giống của anh thì đã thành công rồi, tại sao còn ly hôn với Chu Vân Nghiên?
Bây giờ ly hôn rồi, lại có thai, rồi đến đây thông báo cho anh, cô rốt cuộc có ý đồ gì?
Thấy Chu Cảnh Xuyên không nói gì, Trịnh Vọng Thư cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp lấy giấy khám thai từ trong túi ra đưa qua.
"Chưa đến hai tuần, là của anh."
Chu Cảnh Xuyên nhíu mày, tính theo ngày thì đúng là của anh, nhưng dù sao Trịnh Vọng Thư cũng có chồng, ai có thể đảm bảo đứa bé này không phải của Chu Vân Nghiên?
Dù hai người đã kết hôn gần hai năm mà chưa có con, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng.
Mặc dù Chu Cảnh Xuyên không nói gì, nhưng Trịnh Vọng Thư thông minh như vậy, tất nhiên đã đoán được anh đang nghĩ gì.
Không trách người ta nghĩ xấu, nếu cô là Chu Cảnh Xuyên gặp phải chuyện như này, chắc cũng sẽ nghĩ nhiều.
"Đứa bé là của anh, tôi và Chu Vân Nghiên đã lâu không có quan hệ vợ chồng."
Vì đã hứa với Chu Vân Nghiên không nói lung tung, Trịnh Vọng Thư cũng sợ có chuyện rắc rối, điều quan trọng là cô bây giờ cũng không tin tưởng Chu Cảnh Xuyên, nên đành phải đổi cách nói.
"Không tin anh có thể hỏi anh ta, nếu tôi lừa anh, trời đánh không được chết tử tế."
Thời buổi này ít ai thề thốt, vì hầu hết mọi người đều mê tín, không ai muốn tự rủa mình.
Nghe Trịnh Vọng Thư nói vậy, Chu Cảnh Xuyên cuối cùng cũng tin.
Trong lòng có chút rối nhưng tạm thời không biết nói gì, một lát sau anh mới mở miệng.
"Vậy cô định thế nào?"
Trịnh Vọng Thư thở dài.
"Chuyện này quả thật là lỗi của tôi, nói đi cũng phải nói lại anh cũng là nạn nhân, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, quan trọng là phải giải quyết vấn đề. “
“Tôi bây giờ đã ly hôn, anh biết chứ?"
Trịnh Vọng Thư sợ Chu Cảnh Xuyên không biết, dù sao cô và Chu Vân Nghiên mới ly hôn không lâu.
Nghe Trịnh Vọng Thư hỏi vậy, trong lòng Chu Cảnh Xuyên có chút chột dạ, thật ra từ khi chuyện đó xảy ra, anh bắt đầu vô thức quan tâm đến Trịnh Vọng Thư.