Trịnh Vọng Thư không ngờ cô vừa mới xuyên không đến đây thì đã mất đi sự trong trắng.
Cơn đau âm ỉ phía dưới hạ thể khiến cô không thể không phát ra tiếng rêи ɾỉ. Khi cô mở mắt liền nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú với vẻ mặt lạnh lùng.
Mồ hôi trên trán người đàn ông chảy dọc theo sống mũi cao vυ't rồi nhỏ xuống bờ môi của cô.
Mùi vị mằn mặn tràn đầy hormone nam tính.
Cô muốn phản kháng, muốn vùng vẫy, nhưng hạ thể lại vô thức phối hợp với hành động của người đàn ông.
Cánh tay rắn chắc của anh ta liên tục chuyển động, khiến Trịnh Vọng Thư cảm thấy mình như chết đi sống lại.
Khi ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, người đàn ông gầm lên một tiếng kết thúc cuộc ân ái.
Nhưng một lần đối với cả cô và anh ta rõ ràng không đủ. Chỉ nghỉ ngơi một lát, người đàn ông lại tiếp tục tấn công.
Khi Trịnh Vọng Thư hoàn toàn tỉnh táo lại đã là hai tiếng sau, cô nhìn chằm chằm vào trần nhà có chút loang lổ, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trong phòng có một ngọn đèn sợi đốt, ánh sáng hơi mờ ảo, giường đối diện với một chiếc gương cũ, trên đó còn được trang trí bằng những bông hoa mẫu đơn, bên cạnh là một giá rửa mặt, trên đó có một chậu rửa mặt màu đỏ in chữ hỉ.
Trịnh Vọng Thư đột nhiên thấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sắc bén.
Ánh mắt người đàn ông như một con chim ưng đang săn mồi, trong mắt đỏ ngầu đầy những tia máu, vẻ mặt đáng sợ đó khiến Trịnh Vọng Thư căng thẳng.
Đúng lúc này, một lượng lớn ký ức tràn vào trong đầu, cô cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi tiếp khách xong về nhà ngủ, cô đã xuyên không về những năm 1980 và trở thành một cô gái đáng thương.
Nguyên chủ của cơ thể này có cùng tên với cô, là một người yêu đương mù quáng. Vì chồng bị vô sinh bẩm sinh, không thể làm chuyện ấy nên đã ép cô đi mượn giống, nhưng nguyên chủ dĩ nhiên không đồng ý.
Mẹ chồng và gia đình nhà chồng không từ bỏ, nhân dịp con trai của bác cả đến làm việc, cả nhà cùng tụ họp và uống ít rượu.
Sau đó, mẹ chồng tìm cớ để cô mang canh giải rượu cho ông anh họ đang nghỉ ngơi. Nhưng canh giải rượu đó đã bị bỏ thuốc, ngay cả nước cô uống trước khi đi cũng bị bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Cả hai bị nhốt trong phòng, đúng lúc thuốc phát tác và cuối cùng đã xảy ra chuyện.
Nghĩ đến những chuyện vô lý này, Trịnh Vọng Thư chỉ hận muốn xông lên gϊếŧ người, nếu không sống được thì ly hôn, đây chẳng phải là nhục mạ người khác sao?
Hơn nữa nguyên chủ ban đầu cũng ngốc, biết chồng là tên thái giám không làm ăn được gì còn cố làm chuyện tình yêu thuần khiết với anh ta, yêu đến chết đi sống lại. Nếu tỉnh táo hơn một chút và ly hôn sớm thì cũng chuyện cũng không đến nỗi này.
“Cô dám bỏ thuốc tôi?”
Giọng nam khàn khàn từ phía bên cạnh vang lên, Trịnh Vọng Thư không dám nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông.
Canh giải rượu thực sự bị bỏ thuốc, nhưng nguyên chủ quả thực không biết điều đó. Với tình hình hiện tại, dù cô có mười miệng cũng không giải thích được.
“Không phải tôi, canh giải rượu đó là mẹ chồng tôi đưa.”
Trịnh Vọng Thư không thể nhận tội, vội vàng lên tiếng phản bác, mở miệng mới phát hiện giọng cô còn khàn hơn cả anh ta, thực sự là do vừa rồi kêu quá thảm thiết.
Người đàn ông rõ ràng không tin, hừ lạnh một tiếng, đứng lên bắt đầu mặc lại quần áo.
“Thật nực cười, có người mẹ nào lại cho con trai mình đội nóng xanh sao?”
Ý trong lời nói rất rõ ràng, anh ta cho rằng đây là mưu đồ của cô.