Trên đường đi tới Thị Trấn Hoàn Tây, Trọng Nghĩa tìm đến các điểm đánh dấu trước kia của Bảo An để tới các trang trại. Đây là việc thiết yếu trong kế hoạch của hai người, bổ sung các vật nuôi vào không gian.
Thị Trấn này là một vùng ở ngoại thành, được hướng đến phát triển về thiên nhiên nên không hề có khu công nghiệp, thiên về chăn nuôi nên việc tìm trang trại không quá khó khăn.
Theo bản đồ vào sâu gần núi có hẳn một nơi không có dân cư mà chỉ toàn là trang trại, hiện tại Trọng Nghĩa đang nhắm tới nơi đó.
Tới nơi tất cả xuống xe Trọng Nghĩa phân phát vũ khí cho mọi người. Rất có thể sẽ có tang thi thú nên mọi người cần phải được trang bị đầy đủ vũ khí, ít nhất là phải tự bảo vệ được bản thân.
Trong đoàn chỉ có duy nhất một cô gái, chính là người được Trọng Nghĩa và Bảo An cứu được trong nhà thi đấu. Cô ta tên là Phạm Ngọc Bích, đang học lớp 12 cùng trường với Bảo An.
Ngọc Bích nhìn tất cả mọi người xuống xe thì hơi do dự, nói thật cô rất sợ nếu xuống mà có tang thi mọi người đều là trai tráng khỏe mạnh có mình cô yếu đuối, nếu có vấn đề chắc chắn cô sẽ là người chết đầu tiên. Nhưng nếu ngồi một mình ở trên xe thì cô cũng sợ, nhìn sang Trọng Nghĩa hình như anh không có ý định để bất cứ ai ở lại, vì hiện tại cô cũng là một trong số những người được anh phát cho vũ khí.
Ngọc Bích cảm thấy hơi hối hận, chỉ tại lúc đó cô thấy Trọng Nghĩa đẹp trai lại khỏe mạnh nên cứ thế đi theo, cô nghĩ cả đoàn chỉ mình cô là con gái chắc chắn sẽ được ưu tiên và bảo vệ. Nhưng từ lúc đi theo anh tới giờ đến cái liếc mắt anh cũng chẳng dành cho cô.
Ngọc Bích nhớ lại đoàn người ở trong thư viện, tất cả con gái đều được bảo vệ nhất là cô gái tên Trần Diệp, hầu như là được tất cả xoay quanh. Nếu cô ở lại có khi sẽ còn được đãi ngộ hơn cô ta, dù sao trông cô ta cũng không xinh bằng cô và nhìn còn quá non nớt không hề có hương vị trưởng thành thành thục như cô.
Trọng Nghĩa có sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua chứ? Vừa liếc mắt là anh biết Ngọc Bích đang suy nghĩ cái gì? Tuy nhiên anh không có ý định nói ra, nếu cô ta biết điều không gây rắc rối anh cũng chẳng buồn quan tâm, nhưng nếu cô ta không biết điều thì lúc đó đừng trách anh quá đáng.
Trọng Nghĩa dẫn đầu mọi người đi vào trang trại kiểm tra, kháng thể của những con vật nuôi này khá yếu để chống lại chất phóng xạ, tuy không biến thành tang thi nhưng rất ít con vật còn sống sót. Bọn họ đã đi qua ba chuồng rồi nhưng không thấy con nào còn sống.
Lúc đi vào Trọng Nghĩa có để ý phòng nhân viên tất cả đều đã biến thành tang thi. Cũng may là mới biến đổi thành ra không có trí thông minh không thể tự mở cửa nên rất tiện cho bọn họ thu hoạch:
“Cứ tìm như thế này rất tốn thời gian, mọi người đều thấy trang trại này rất rộng. Cái chính tôi còn muốn đi tất cả các trang trại xung quanh nữa, nếu cứ tiếp tục thế này thì hiệu quả sẽ không cao.”
“Thế nhưng chúng ta cũng đâu có chỗ để đâu, sao phải tìm nhiều như vậy?” Huy Hoàng hoang mang hỏi.
“Mọi người tập trung bắt gia cầm thôi, tôi nghĩ không có nhiều con có thể sống đâu tận lực bắt được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Bây giờ mọi người chia nhau ra tìm, những nhân viên biến thành tang thi đều bị nhốt trong phòng không thể ra tận dụng lúc này còn có thể thoải mái thu thập sau này không còn cơ hội tốt như vậy đâu.”
Mọi người nhìn nhau dường như không muốn lắm, ai cũng thấy sức chiến đấu mạnh nhất ở đây là Trọng Nghĩa nên đều không muốn tách ra. Không để ai kịp lên tiếng anh tiếp tục nói:
“Cứ vậy đi, tôi với An đi cùng nhau. Còn lại tự ghép cặp thế nào cũng được.”
Huy Hoàng biết mối quan hệ của hai người, nó hiểu rằng bọn họ muốn ở riêng với nhau nên kéo Bảo Đức rồi nói: “Vậy tôi đi với lão đại.”
Trọng Nghĩa gật đầu nói: “Được rồi, những người còn lại đi cùng nhau đi”. Nói xong anh cùng Bảo An dẫn đầu tách ra đi riêng.
Đúng y như Trọng Nghĩa suy đoán số vật nuôi có thể chống chịu được chất phóng xạ rất ít. Không chết thì cũng bị biến đổi, tuy chưa rõ ràng lắm nhưng chắc chắn đều không thể ăn.
“Nghĩa, ở đây có chuồng dê này, bọn chúng đều khỏe mạnh cả anh mau lại coi nè.” Bảo An đang chán nản bỗng reo lên đầy vui sướиɠ vội vàng gọi Trọng Nghĩa.
Trọng Nghĩa đi lại nhìn, anh cong môi cười xoa đầu Bảo An: “Ừm, bé của anh giỏi quá. Để lại một con cho lên xe còn đâu bắt hết vào không gian nhé?”
“Vâng ạ.” Phùng Bảo An vui vẻ gật đầu.
“Có vẻ như gia cầm có kháng thể thấp nhất.” Trọng Nghĩa vừa bắt dê bỏ vào không gian vừa nói.
Ngồi nhìn Trọng Nghĩa buộc chân dê dấu vào trong bãi cỏ để lát nữa cho lên xe, Bảo An gật đầu đồng ý.
Trọng Nghĩa nhìn xung quanh không thấy có gì nguy hiểm thì nói: “Em ngồi đây một lát nhé! Nếu gặp nguy hiểm thì vào không gian ngay lập tức, còn nếu gặp người khác thì chuyển giấy cho anh. Giờ anh vào không gian sắp xếp cho lũ dê này đã nhé.”
“Vâng ạ, anh cứ yên tâm vào đi không cần lo cho em đâu.” Bảo An trả lời. Cậu và Trọng Nghĩa đã chuẩn bị cả một tập giấy ghi sẵn những ghi chú trong trường hợp đặc biệt, phòng trường hợp một trong hai người trong không gian vẫn có thể truyền tin cho nhau biết tình hình bên ngoài.
Bảo An ở ngoài một mình đợi Trọng Nghĩa đến là buồn chán, cậu kiếm chút cỏ nhét cho con dê số đen đủi bị chọn làm con ở lại.
“Mày mau ăn đi, sao mày ngốc thế chứ đây là số lần ít ỏi mày còn có thể được ăn ngon đó biết chưa? Còn không biết đường mà hưởng thụ đi.” Cho dù Bảo An có dỗ dành thế nào đi nữa thì con dê cũng chỉ mở mồm ra kêu gào chứ không thèm để ý đến đống cỏ cậu đút nó.
Buồn bực Bảo An vứt cỏ xuống đất rồi đi kiếm dây buộc luôn mồm nó lại, kêu to vậy sợ người khác không biết cậu ở đây hay gì? Giờ dù có gặp bạn hay thù cậu đều không muốn, Trọng Nghĩa còn đang ở trong không gian đấy, họ tới thì anh làm sao mà đi ra đây?
Bảo An nằm bò ra bãi cỏ chán nản bện châu chấu, cậu đợi cũng phải 45 phút Trọng Nghĩa mới đi ra. Thấy anh ra cậu vui vẻ đứng phắt dậy ôm chầm lấy anh, cậu đợi sắp thành tự kỷ luôn rồi. Mọi khi lúc nào cũng có Trọng Nghĩa bên cạnh, dù cậu ngồi không chẳng làm gì cả ngày cũng chẳng thấy sao, giờ anh mới không ở bên một phút thôi đã thấy không quen rồi.
Trọng Nghĩa hơi mỉm cười nhìn Bảo An đang ra sức cọ đầu trong lòng mình, anh mới đi có bao lâu mà cậu đã tự biến mình thành người cỏ thế này rồi. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu cậu rồi giúp cậu nhặt cỏ trên đầu xuống.
Bảo An ngượng ngùng đỏ mặt ngẩng mặt lên nhìn anh cười, Trọng Nghĩa thấy cậu vậy cũng cong khóe môi. Rồi bỗng nhiên trong mồm cậu được anh đút cho một miếng ốc nướng, cậu nhai nhai ngon quá trời luôn, bùi bùi béo ngậy lại có vị cay cay của sa tế và thơm thơm của tiêu xanh. Vì không có thời gian nên anh chỉ có thể nướng vài con ốc nhồi cho cậu ăn tạm đã, đợi có thời gian sẽ vào nấu cơm cho cậu ăn sau.
Đợt trước khi thầu cả một cái ao để mua thủy sản bỏ vào không gian, hai người đã cho vào không ít đủ các loại ốc, tôm, cua… Trọng Nghĩa bỏ một ít ốc nhồi ra cho vào giỏ được đan bằng trúc rồi treo lên bếp để xông khói, làm vậy ốc béo ngậy mà thịt lại sạch sẽ. Sau đó mỗi khi nấu cơm Trọng Nghĩa đều lấy ra vài con nướng lên cho Bảo An ăn, thịt ốc béo to lại còn được nuôi trong không gian nên chỉ cần ăn tầm hai đến ba con là cậu đã thấy quá đã luôn rồi.