Trọng Nghĩa tỉnh dậy, anh với lấy đồng hồ xem, bây giờ mới nửa đêm. Bên ngoài cửa sổ mây đang kéo đến ùn ùn che lấp bầu trời. Có vẻ như thời gian đã thay đổi so với đời trước của Bảo An, tận thế bắt đầu sớm hơn rồi!
Bên ngoài đang dần bị bao trùm bởi các ánh tím, Trọng Nghĩa thử hấp thụ năng lượng bên ngoài vào trong cơ thể, anh chỉ hấp thụ một ít một để theo dõi nếu có bất kỳ phản ứng không ổn nào thì sẽ dừng lại ngay, tuy rằng quá trình rất chậm nhưng an toàn. Trọng Nghĩa vừa hấp thụ vừa theo dõi đường đi của năng lượng, nó từ từ đi qua tám mạch kỳ kinh tụ lại đan điền để điều tiết tới mười hai đường kinh mạch. Nhưng năng lượng chưa kịp đi tới kinh mạch thì dị biến đã xảy ra, tiên khí trong đan điền tự vận hành chặn lại đường đi của năng lượng.
Tiên khí tuy rằng cấp bậc cao hơn nhưng lại dịu êm không bá đạo như năng lượng bên ngoài, cả hai nguồn sức mạnh đều ngang tài ngang sức. Dần dần độ bền bỉ của tiên khí cũng phát huy tác dụng, nó từ từ mài mòn năng lượng khiến năng lượng rơi vào thế yếu. Năng lượng bên ngoài cũng không chịu yếu thế không quan tâm sự ngăn chặn của Trọng Nghĩa mà tự động ồ ạt tiến vào cơ thể anh, chiến đấu với tiên khí, khiến kinh mạch của anh bị tàn phá nghiêm trọng.
Bây giờ nếu có ai ở ngoài nhìn thì sẽ thấy toàn thân Trọng Nghĩa được bao phủ bởi ánh sáng tím, mặt anh đỏ lự mặt mũi nhăn nhó căng thẳng. Anh biết nếu giờ mà mình mất tỉnh táo thì chắc chắn sẽ bị nổ tung nên cắn răng chịu đựng đau đớn không kêu thành tiếng.
Khi năng lượng trong cơ thể Trọng Nghĩa sắp chiến thắng được tiên khí thì không gian có dị động, một lượng lớn sinh khí trong không gian tiến vào cơ thể anh giúp tiên khí chống chọi lại năng lượng.
Dị động trong không gian quá lớn khiến Bảo An đang ngủ bên trong cũng phải tỉnh dậy sợ hãi lập tức chui ra ngoài. Sau khi nhìn thấy trạng thái của Trọng Nghĩa cậu sợ hãi tái mặt, nhìn ánh sáng tím đang thi nhau tiến vào cơ thể anh cậu hiểu anh đang hấp thụ năng lượng bên ngoài, nên không dám gọi cũng chẳng dám động vào chỉ sợ khiến anh xảy ra sai lầm.
Bảo An ngồi xuống gần Trọng Nghĩa nhìn anh đầy lo lắng, tất cả sự quan tâm đều đặt vào anh, nên cậu không để ý thấy bây giờ trời đất đã thay đổi tận thế đã tới rồi, và cậu cũng chẳng nghĩ ra năng lượng Trọng Nghĩa đang hấp thụ là từ đâu tới.
Sau khi có sự tham dự của sinh khí trong không gian, năng lượng đang bạo loạn trong cơ thể Trọng Nghĩa liền rơi vào thế yếu, từ từ bị tiên khí đẩy ra khỏi kinh mạch, không còn cách nào khác nó đành phải chuyển sang phân bố ở kinh biệt. Bây giờ coi như Trọng Nghĩa đã thoát khỏi nguy hiểm, thời gian còn lại anh dùng để tu bổ lại kinh mạch và kinh biệt.
Cũng coi như trong cái rủi có cái may nhờ trận bạo động của hai nguồn sức mạnh nên giờ công pháp của Trọng Nghĩa đã tăng lên cấp 3. Cũng nhờ sinh khí trong không gian lọc giúp nên năng lượng trong kinh biệt của Trọng Nghĩa rất nguyên chất, đã loại bỏ được chất phóng xạ.
Sau một đêm hấp thụ, năng lượng bên ngoài theo đường kinh biệt của Trọng Nghĩa tụ lại trong đầu anh, hình thành một viên hạch nhỏ bằng móng tay út. Trọng Nghĩa thử kích hoạt không ngờ đời này anh lại có song dị năng hệ lôi cùng hỏa. Trọng Nghĩa đoán chắc là có liên quan tới tiên khí, vì tiên khí trong cơ thể anh là hệ mộc nên dị năng được tạo ra cũng phải là hệ lôi cùng hỏa do nó sinh ra, bổ trợ lẫn nhau.
Trọng Nghĩa từ từ mở mắt ra, đập vào mắt anh chính là Bảo An đang mệt mỏi dựa vào tường ngủ gật. Có lẽ hôm qua anh gây ra dị tượng quá lớn khiến cậu lo sợ, anh tiến lại bế Bảo An lên định đưa cậu vào phòng thì cậu choàng tỉnh dậy.
Thấy Trọng Nghĩa đã tỉnh lại Bảo An vui mừng đến phát khóc, ngày hôm qua anh làm cậu quá sợ hãi. Cậu ôm chặt lấy cổ anh thút thít mặc cho anh ôm chặt cậu vỗ về thế nào cũng không nghe.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Bảo An tập trung nghe Trọng Nghĩa nhẹ giọng kể lại chuyện tối qua. Càng nghe cậu càng sợ hãi hơn, chỉ một sai lầm nhỏ thôi thì Trọng Nghĩa của cậu sẽ không còn nữa rồi.
Sau khi xin lỗi lần thứ n và hứa sẽ không bao giờ mạo hiểm như vậy nữa Trọng Nghĩa mới được Bảo An tha thứ. Hai người tiến vào không gian tắm rửa, hôm qua vật lộn với hai nguồn sức mạnh làm hiện tại cả người Trọng Nghĩa đều là cặn bẩn bị đào thải ra từ bên trong cơ thể.
Tiến vào không gian hai người mới hoảng hốt nhìn thấy bên trong như bị lũ quét qua. Các cây cối thiếu sinh cơ héo rũ như sắp chết, Trọng Nghĩa nghĩ tới nguồn sinh khí hôm qua tiến vào cơ thể cứu sống bản thân, giờ đây đã hiểu từ là từ đâu ra. Anh thở dài, cũng may chưa chết hẳn vẫn có khả năng hồi phục. Chỉ là kế hoạch cố gắng thăng cấp không gian đành phải lùi lại giờ phải củng cố sinh khí bị xói mòn cho không gian đã.
“Em vẫn còn muốn xem nữa hả?” Tắm rửa và sắp xếp lại mọi thứ xong Bảo An liền quấn lấy Trọng Nghĩa đòi coi dị năng. Đây đã là lần thứ mười cậu yêu cầu anh trình diễn dị năng cho cậu xem rồi.
Bảo An ôm cánh tay Trọng Nghĩa đưa qua đưa lại: “Đi mà! Em hứa đây là lần cuối cùng mà.”
“Câu này em nói không dưới năm lần rồi.”
“Thật sự, lần này là thật sự đó.”
Trọng Nghĩa chống tay lên trán bất lực: “Thôi được rồi, lần này là lần cuối đó.” Mà anh cũng nói câu này không dưới năm lần rồi…
Bảo An ngắm nghía quả cầu lôi trên tay Trọng Nghĩa nói ra lời thắc mắc: “Anh này, theo anh cảm nhận dị năng với công pháp thì cái nào mạnh hơn?”
“Hẳn là ngang nhau đi, tựa như ngoại lực và nội lực. Tu luyện bằng công pháp là nội lực, tiên khí được đưa vào trong cơ thể trải qua tu luyện biến thành năng lượng của bản thân để có thể tùy ý sử dụng. Còn dị năng là ngoại lực thông qua hạch điều khiển năng lượng ở bên ngoài cho chúng ta sử dụng.”
Trọng Nghĩa trầm ngâm cảm nhận rồi từ từ nói tiếp: “Nhưng mà tiên khí trong không gian dịu êm và ổn định hơn, năng lượng trong Thiên Thạch thì quá mức bá đạo. Hơn nữa công pháp trong không gian có hệ thống tu luyện hoàn chỉnh và an toàn hơn, còn dị năng thì phải vừa tu luyện vừa mày mò.”
Bảo An hào hứng nói: “Vậy thì công pháp vẫn mạnh hơn một chút đúng không?”
“Cũng có thể coi là vậy, nhưng chính xác thì phải nói là công pháp an toàn hơn.”
“Ồ, vẫn là công pháp tốt hơn.”
Trọng Nghĩa buồn cười xoa đầu cậu: “Đúng vậy, công pháp là tốt nhất.”
Bảo An kiêu ngạo ngẩng đầu hất cằm: “Thế mới phải chứ!”
.
Có vẻ như vì đã tu luyện nên ảnh hưởng của phóng xạ lên hai người bị giảm đi. Hiện tại các sóng và từ trường đều mất tín hiệu, nước thì nhiễm phóng xạ, không biết nguồn điện còn có thể dự trữ được bao lâu. Sau khi bàn bạc, hai người quyết định vẫn làm theo kế hoạch, nhân lúc mọi người chưa tỉnh dậy tranh thủ di chuyển tới Trường THPT Hoàng Thanh.
Trọng Nghĩa quyết định dùng xe tải việt dã. Thứ nhất đi đường xa tiện lợi, thứ hai có thùng xe lớn có thể tiện vơ vét thêm nhiều đồ trên đường.
Trên đường đi qua các siêu thị Trọng Nghĩa đều tiện thể tạt vào. Hai người chỉ nhặt những vật phẩm mà tạm thời hai người không thể sản xuất ra được như: muối i-ốt, gạo, đường, dầu ăn,... Trọng Nghĩa còn lén lúc Bảo An không để ý nhặt hết toàn bộ ‘bαo ©αo sυ’ cùng ‘gel bôi trơn’. Anh cất ở chỗ bí mật anh đã dự tính trước mà tạo ra trong kho, dù sao cũng phải đợi Bảo An hai năm nữa nên anh cất vào đây để tránh hết hạn.
Mục đích của hai người là sống sót cùng nhau đến đầu bạc răng long, chứ không có ước mơ to lớn gì nhiều. Vậy nên hai người chỉ lấy những đồ còn thiếu, còn lại họ để lại cho những người đến sau, không gian của họ có thể tự cung tự cấp nên để lại cho những người cần hơn.
Tới trạm xăng Trọng Nghĩa cũng rẽ vào đổ xăng đầy xe, hai người còn vào kho lấy vài thùng bỏ vào không gian dự trữ. Sau này xăng sẽ là vật phẩm cần thiết và đắt giá nên tích được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Trọng Nghĩa tập trung lái xe, điểm đến sắp tới là trường của Bảo An khiến cậu không khỏi nghĩ vu vơ: ‘Hiện tại mình có thể tu luyện đã tự bảo vệ được bản thân, không đến mức ăn bám làm ảnh hưởng Trọng Nghĩa như đời trước, nếu chăm chỉ còn có thể sát cánh cùng anh ý. Còn Trần Diệp, cô ta vẫn chỉ là người bình thường đến không thể bình thường hơn, mà mình và Trọng Nghĩa đều đã biết bộ mặt thật của cô ta, sẽ không để cô ta lừa gạt nữa, vậy thì đời này việc gì phải sợ cô ta chứ? Quan tâm tới cô ta làm gì cho đau đầu. Giờ cậu còn có thể khoe khoang sức mạnh trước mặt cô ta, cho cô ta tức chết vì đố kỵ đi.’ Càng nghĩ cậu càng cảm thấy vui mà không khỏi cười thầm: “Hề hề… hề hề hề…”
Trọng Nghĩa quay qua nhìn vợ nhỏ đang tự mình cười ‘ngu’ mà câm nín, cậu vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ mà nhìn anh khoe ra hàm răng trắng xóa. Không biết nên nói gì Trọng Nghĩa giật giật môi quay lại phía trước tập trung lái xe, mày khẽ chau anh nghĩ thầm: ‘Sau này nhân loại ổn định, nếu mà có mở lại trại mồ côi việc đầu tiên anh làm là ủng hộ cho họ thật nhiều muối i-ốt.’
Trọng Nghĩa lại liếc mắt nhìn Bảo An đang tiếp tục tự dỗ mình vui, tự mình ngâm nga hát, anh khẽ “chậc” một tiếng cảm thán trong đầu: ‘Nếu mà kiếm được người chồng mạnh mẽ, giỏi giang lại thông minh như mình thì thôi ngốc ngốc cũng được. Đáng yêu!’
Tận thế ập tới lúc nửa đêm, đa số mọi người đều nằm trong nhà ngủ, nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn gặp vài chiếc xe bị tai nạn. Trời càng ngày càng sáng, hai người còn gặp cả vài con tang thi, có lẽ do mới biến đổi chúng vẫn còn ngu ngơ và yếu ớt nên khi bọn họ đi qua chúng cũng không có phản ứng gì. Trọng Nghĩa nghiêm mặt, tuy tâm lý của anh rất mạnh nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến anh cảm thấy nặng nề. Bảo An cũng dần nghiêm túc lại không còn vui vẻ tự đùa giỡn nữa, nhìn thấy tình trạng thế giới hiện giờ khiến lòng cậu cảm giác hơi buồn.
Tiểu kịch trường:
Trần Trọng Nghĩa nghiêm mặt chăm chú lái xe, mày anh khẽ cau mà không nói gì.
Nội tâm An Bảo Bảo: ‘Chồng nghiêm túc như vậy chẳng nhẽ có tang thi?’
Nội tâm Nghĩa Lạc Đà: ‘Vợ ngốc manh và đáng yêu quá, giấu đi được không nhỷ???’
P/s: Không biết mọi người có để ý không, nhưng hai người này em thì chuẩn bị thuốc bổ thận còn anh thì chuẩn bị bαo ©αo sυ, chất bôi trơn… Đồ đạc chiến đấu đều chuẩn bị đầy đủ cả rồi nhưng phải đợi hai năm nữa mới được khai trai… Hồi hộp không? Mong chờ không?
Thôi đừng mong đợi gì cả vì mọi người biết khả năng viết H của tôi nó hài cốt, khó đỡ như nào rồi mà. :))))