Tận Thế Thành Chủ Nông Trại

Chương 10

Hội đấu giá được sắp xếp rất sang trọng, lối đi vào trải thảm đỏ, trên sân khấu là bục để đồ đấu giá, phía dưới xếp 10 dãy ghế chia làm hai bên. Cả phòng chứa được khoảng 100 người, vị trí của Bảo An và Trọng Nghĩa ở dãy ghế số ba.

Bảo An và Trọng Nghĩa tiến vào chỗ ngồi, vị trí xung quanh cũng gần như đầy đủ, hai người gật đầu chào những người bên cạnh rồi ngồi nhìn danh sách sản phẩm. Mục đích hôm nay của bọn họ là những vật liệu có thể nâng cấp không gian chứ không phải ngoại giao tìm đối tác, vậy nên cũng không miễn cưỡng giao tiếp với người khác.

“Anh có thấy cái nào được không?” Bảo An với người sang ghế Trọng Nghĩa nhỏ giọng hỏi.

Trọng Nghĩa lắc đầu: “Phải nhìn thực tế mới biết được, chỉ nhìn danh sách thôi anh cũng không đoán được.”

“Ồ, vậy bao giờ mới bắt đầu thế nhỷ? Mọi người cũng đến gần đông đủ hết rồi mà.”

Trọng Nghĩa nhìn đồng hồ rồi nói: “Phải mười lăm phút nữa mới tới giờ, em chán hả? Anh lấy gì cho em ăn tạm nhé?”

Bảo An ngại ngùng từ chối: “Ầy, như vậy kỳ lắm á!”

“Kỳ gì chứ?”

“Thì mọi người có ai ăn gì đâu tự dưng em lại ăn ý, với lại độ này em béo lắm rồi!”

“Béo đâu mà béo, còn chưa được một vòng tay của anh đâu, không nói nữa để anh lấy cho em ít ớt ngọt, ăn ớt không lo béo nữa nhá!”

“Thì… thôi vậy… là anh ép em đó nhé!”

“Vâng, là anh ép, với anh em vẫn gầy lắm nên là anh ép em ăn.” Nói rồi Trọng Nghĩa thò tay vào ba lô của Bảo An lôi từ trong không gian ra một quả ớt ngọt to đùng cho cậu gặm chơi.

“Anh ông ăn ả? (Anh không ăn hả?)” Bảo An vừa nhai vừa hỏi Trọng Nghĩa.

“Không, em cứ ăn đi.”

“Ỏ..”

“Xin chào quý vị, hôm nay tổ chức Bảo Vật Tiến của chúng tôi rất vinh hạnh chào đón sự hiện diện của quý vị tại hội đấu giá ngày hôm nay.

Thưa quý vị, những vật phẩm hôm nay đều đã được các chuyên gia thẩm định, đây đều là các đồ có từ thời….”

Trong lúc Trọng Nghĩa chăm sóc Bảo An ăn uống thì cũng vừa lúc tới giờ hội đấu giá bắt đầu. Bảo An lập tức ngồi thẳng người lên, hai mắt sáng quắc chú ý phía trên sân khấu.

“Vật phẩm đầu tiên là chiếc mũ quan được giám định là của triều Nguyễn, chiếc mũ này vẫn còn nguyên vẹn với hoa văn tinh xảo, giá khởi điểm là năm tỷ đồng, mỗi lần tăng không ít hơn hai trăm triệu đồng, xin mời các vị ra giá!”

“Ầy, mới đầu đã căng vậy hả anh?” Bảo An nghe mà chóng hết cả mặt, không hổ danh là chỗ tiêu tiền của nhà giàu mà.

“Món đầu và món cuối cần phải đưa ra các món như vậy để tạo khí thế thôi, các món sau không được như vậy đâu.” Trọng Nghĩa giảng giải cho cậu.

“Ồ, vậy còn được chứ, nếu không em sợ chúng ta không còn cơ hội đâu.”

“Bậy nào, chả nhẽ chồng em lại kém cỏi vậy hả?” Trọng Nghĩa cốc nhẹ đầu Bảo An.

Bảo An đưa tay lên xoa đầu, vội giải thích: “Cũng không phải, nhưng nếu mua giá cao mà không đạt được giá trị gì mấy thì đau lòng lắm ý, thà chịu khó lượn chợ đồ cổ một tí còn hơn!”

“Được rồi, em không cần lo, cứ tin tưởng ánh mắt của chồng em đi.”

“Ỏ…”

Trong lúc hai người bàn luận thì chiếc mũ cũng đã được bán với mức giá mười lăm tỷ đồng. Tiếp theo đúng như Trọng Nghĩa nói các vật phẩm cũng chỉ có giá khởi điểm mấy trăm triệu, đấu giá kéo lên được khoảng hai đến tám tỷ đồng. Món chốt cuối cùng là chiếc bát ngọc của vua Tự Đức với giá hai mươi tỷ đồng.

Trọng Nghĩa mua được hai tách trà men xanh lam giá ba tỷ đồng với cặp ngọc bích hình động vật với giá sáu tỷ đồng. Anh phát hiện ra đôi ngọc bích cũng có không gian nhưng chỉ có hơn mười mét vuông, còn không thể cho vật sống vào và cũng chẳng trồng cây được, nên dứt khoát để không gian của họ cắn nuốt. Sau khi dung nhập không gian liền tích đủ năng lượng để tăng cấp thêm lần nữa.

Kết thúc hội đấu giá hai người không tiếp tục đi dạo chợ đồ cổ mà quay về khách sạn sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị quay về Tỉnh H. Vì không gian đang thăng cấp nên hai người không thể vào, đành phải ăn đồ trong khách sạn. Đã được nuôi sành mồm bởi đồ ăn trong không gian Bảo An bày tỏ bản thân đã biến thành người kén ăn rồi.

.

Xuống sân bay về Thành Phố H, Trọng Nghĩa bắt xe về thẳng biệt thự: “Không biết lúc nào không gian mới thăng cấp xong nữa, anh còn muốn mua một số đồ cần phải bỏ thẳng vào không gian.” Trọng Nghĩa cau mày nói.

“Đồ gì thế anh?”

“Vũ khí lạnh, tận thế đến cần phải có vũ khí nên anh tính chuẩn bị nhiều vũ khí lạnh một chút. Còn vũ khí nóng bao năm qua anh cũng sưu tầm được một ít rồi, với lại tu luyện công pháp này anh thấy dùng vũ khí lạnh vẫn thuận tay hơn.”

“Ồ, mua ở đâu nha, toàn đồ cấm đó… Em không muốn tận thế tới chúng ta lại ngồi trong tù đâu.” Bảo An ngốc ngốc thắc mắc.

“Tất nhiên là chợ đen rồi, anh có quen biết một người, hàng hóa của hắn rất chất lượng. Chính vì không muốn vào tù nên anh mới cần không gian để bỏ vào đấy.”

“Ỏ… Nhỡ đâu tận thế rồi không gian mới nâng cấp xong thì sao?”

Trọng Nghĩa: “...”

Trọng Nghĩa nhìn cậu một lời khó nói hết, anh quyết định chấm dứt câu chuyện hại não này tại đây. Bảo An vẫn tròn xoe mắt nhìn anh đầy thắc mắc. Trọng Nghĩa không chịu nổi ánh nhìn của Bảo An nên đành kiếm việc cho cậu làm: “Hay em đi tìm hiểu điểm đi khi tận thế đi.”

“Em muốn về trường.”

“Để làm gì?” Trọng Nghĩa nhíu mày hỏi.

“Cứu bạn em, lúc trước họ giúp em rất nhiều, em không muốn bỏ mặc họ. Hơn nữa em anh cũng học cùng trường với em mà, tiện thể cứu cô ý luôn.”

“Không cần thiết, đời này tuy nó chưa làm gì có lỗi với anh thì anh cũng chỉ đảm bảo không đẩy nó xuống giếng thôi.” Trọng Nghĩa đã nghe Bảo An kể về cái chết của hai người, đều do một tay người em này mà ra.

“Anh cũng đã nói đời này cô ý chưa làm gì mà, cứ cứu ra thôi cho hết tình hết nghĩa còn tiếp theo cô ta sống ra sao thì tự dựa vào sức của cô ta đi. Chúng ta chỉ cứu thôi chứ không cưu mang cô ta nữa là được. Em không muốn sau này anh sẽ hối hận đâu, dù sao đấy cũng là em của anh mà.”

“Cũng không phải có họ hàng gì, mẹ nó với bố mẹ anh là bạn thân nên bố mẹ anh mới coi nó như con mà thôi. Trước khi mẹ nó chết có nhờ anh chăm sóc nó, nếu không anh cũng không thèm quan tâm tới loại người như nó.”

Bảo An không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, hóa ra họ cũng chẳng phải cùng huyết thống: “Nhưng cô ta cũng họ Trần mà?”

“Chỉ là trùng hợp, bố nó cũng họ Trần.”

“Vậy thì nếu gặp được thì mình cứu còn nếu không gặp thì coi như tùy theo số phận của cô ta đi.” Bảo An nói.

Trọng Nghĩa trầm ngâm không nói, Bảo An coi như là anh đã đồng ý.

.

Sau hai tuần không gian thăng cấp xong, Trọng Nghĩa dẫn Bảo An đi chợ đen mua được khá nhiều vũ khí lạnh, chủ yếu là đao và kiếm cùng một số ám khí.

Không gian thăng cấp, đằng sau rừng trúc xuất hiện một ngọn núi, trên núi có một con suối chảy xuống tạo thành hồ nước. Diện tích mặt hồ khoảng mười nghìn hecta, độ sâu khoảng ba trăm tám mươi lăm mét. Bên cạnh còn có một hồ nước nóng diện tích mặt hồ khoảng một nghìn sáu trăm mét vuông sâu khoảng một phẩy ba mét. Hồ nước nóng này không phải được tạo thành từ núi lửa mà là do trận pháp bên dưới tạo nên.

“Anh nói xem sao ông tiên không trồng một núi cây ăn quả luôn đi mà lại trồng toàn cây cổ thụ vậy?” Bảo An oán giận.

Trọng Nghĩa bất đắc dĩ xoa đầu giải thích cho cậu: “Bé ngốc, đây hẳn không phải là ông ý trồng mà là thu cả ngọn núi vào rồi mới cải tạo.”

Bảo An há mồm tròn xoe mắt hỏi lại: “Anh bảo ông ý thu cả khu rừng vào ý hả?”

“Ừm…”

Bảo An nhìn ra phía biển: “Vậy cả biển cũng là được ông ý thu vào sao?”

Trọng Nghĩa cũng nhìn theo ánh mắt cậu trả lời: “Hẳn là vậy đi…”

“Vậy cũng quá kinh khủng rồi đó.”

“Ông ý có thể tạo ra cả cái không gian này thì thu một hai ngọn núi và biển vào cũng chẳng có gì là khó khăn cả.”

Bảo An: “...”

“Nhưng em vẫn thấy choáng lắm.”

“Đúng vậy, nhưng ông ý là đại tiên mà, công pháp ông ta để lại cho chúng ta cũng tuyệt diệu như vậy, còn cả linh tuyền nữa. Những thứ này đều là tiện tay mà làm thì chỉ dời núi với dời biển có đáng là gì.”

“Anh nói đúng…” Bảo An gật gù đồng ý.

Có thêm một hồ nước ngọt ngoài ý muốn, hai người liền thu thập một số thủy sản thả vào. Cái này thì dễ dàng hơn chỉ cần tìm một vài nhà thầu nuôi thủy sản mua là được, chẳng mấy mà hai người đã thả thủy sản vào đầy hồ.

“Anh nói xem sao ngọn núi và cái hồ này xuất hiện sớm chứ?”

“Để làm gì?” Trọng Nghĩa tò mò quay ra nhìn Bảo An hỏi.

“Năm ngoái chẳng phải rộ lên phong trào tôm hùm nước ngọt à? Nghe nói ăn ngon lắm, còn ngon hơn cả tôm hùm ở biển ý, e coi mukbang mà thèm nhỏ dãi luôn. Nếu hiện ra sớm thì chúng ta có thể tới tóm về nuôi rồi!”

Trọng Nghĩa: “...”

Trọng Nghĩa cạn lời thẳng thắn nói tình hình thực tế cho Bảo An hiểu rõ: “Em định tóm kiểu gì? Nó ở Bắc Mỹ đó, cho dù nó có ngay lúc em trọng sinh đi thì liệu em có đi về kịp để chuẩn bị các vật tư khác không? Nếu mà về không kịp, khi tận thế đến ở nước ngoài lạ nước lạ cái, dù cho có mười mạng thì cũng chẳng đủ cho em dùng đâu.”

Bảo An ỉu xìu đầu rũ xuống trông đến là tội nghiệp: “Em mơ mộng chút không được sao? Anh toàn phá hỏng ước mơ của em.”

“Haha” Trọng Nghĩa nhìn cậu nháy mắt: “Bảo bối em thích đồ Gucci không?”

“Gucci cái gì nha? Đang nói chuyện tôm hùm anh lại kêu Gucci cái gì chứ?”

“Thì anh không tóm được tôm hùm nhưng lại có thể kiếm vài chiếc Gucci biết đi cho em!”

Bảo An hất mặt ý bảo anh nói cho rõ ràng.

“Anh tóm vài con cá sấu vào hồ cho em chơi nhé?”

“Cút… anh cái đồ thần kinh này.” Bảo An tức giận chồm lên cắn vai Trọng Nghĩa. Vì muốn dỗ cho cậu quên tôm hùm đi nên anh mặc kệ để cậu cắn.