Tận Thế Thành Chủ Nông Trại

Chương 4

Cứ từ từ đi ra khỏi ngõ, bên ngoài đường lớn trên chiếc cột điện dán một tờ rơi cho thuê nhà, Bảo An lấy điện thoại ra thử gọi cho chủ nhà, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ:

“Alo”

“Chào cô.” Bảo An lập tức nói ra mục đích gọi điện: “Cháu thấy thông báo cho thuê nhà của cô nên gọi điện hỏi ạ!”

“À, cậu muốn thuê nhà sao? Phía trong ngõ gần chỗ tôi dán tờ rơi có khu chung cư. Đấy chính là nhà tôi cho thuê, cậu xem địa điểm như vậy có thích hợp không? Nếu được thì tôi sẽ tới cho cậu xem qua phòng.”

Bảo An nghĩ lại, vậy chẳng phải là vừa vặn đối diện với biệt thự của Trọng Nghĩa sao? Quá khéo rồi, cậu cầu còn không được nữa là… Bảo An vội vàng đồng ý: “Được ạ, vậy nhờ cô đến dẫn cháu xem phòng với ạ!”

“Được, cậu cứ ngồi tạm quán nước gần đó đi, tôi sẽ tới liền.”

“Vâng, chào cô ạ!”

Sau khi cúp điện thoại Bảo An không vào quán nước mà đi loanh quanh tìm hiểu khu này. Đợi tầm 15 phút sau, cậu quay về chỗ khu chung cư, vừa hay gặp hai ông bà đi trên chiếc xe máy tiến lại, vừa xuống xe bà liền hỏi: “Cậu muốn thuê phòng đúng không?”

“Vâng ạ!”

“Vậy tôi dẫn cậu lên xem.”

“Vâng, cảm ơn bà ạ!”

Nói xong bà lấy chìa khóa ra nhanh chóng mở cửa rồi đứng dịch ra cho ông dắt xe vào: “Cậu vào đi, nhà tôi giờ chỉ còn mấy phòng ở tầng một thôi, tuy nhiên phòng rất rộng tiện nghi đầy đủ.”

“Vâng ạ!” Cậu hơi chần chừ rồi hỏi “Bà ơi, không biết giá cả của nhà bà thế nào ạ?”

“Mảnh đất này tôi định xây nhà cho con trai, nhưng nó đi du học ở nước A rồi định cư luôn bên đó. Hai ông bà già tôi thấy bỏ không thì phí nên mới xây chung cư này coi như kiếm đồng ra đồng vào dưỡng già, cũng không lấy đắt gì đâu. Mỗi phòng 45 m2 nhưng tôi chỉ lấy 2tr5 chưa kể điện nước.” Vừa nói bà vừa mở cửa cho Bảo An vào xem phòng: “Cậu cứ vào tham quan thoải mái đi.”

Tính ra giá này đúng là rẻ nên Bảo An không dám mả cả thêm. Cậu đi dạo quanh, tuy hơi sót tiền nhưng nếu thuê ở đây thì cậu sẽ có nhiều cơ hội để gặp Trọng Nghĩa hơn. Cho dù vèo phát đã tiêu hết gần nửa số tiền hiện tại đang có thì Bảo An vẫn cắn răng chấp nhận.

“Vậy cho cháu thuê phòng này đi ạ, nhưng mà bà ơi hiện tại cháu cũng không kịp mua đồ đạc gì! Bà có thể cho cháu mượn bếp và chăn màn không ạ?”

Thấy cậu còn nhỏ và đáng yêu, nói chuyện lại lễ phép nên bà cũng mềm lòng: “Được rồi, vậy để tôi bảo ông nhà về lấy đồ cho cậu.”

Bảo An vui mừng ngọt giọng nói “Cháu cảm ơn bà ạ!”

Nói xong bà liền quay ra nói chuyện với ông vẫn đứng đợi cạnh chiếc xe. Sau khi ông đi, bà lập tức quay vào tiếp tục giới thiệu phòng cho Bảo An: “Đây là phòng ngủ 25m2, phía bên này là phòng vệ sinh 10m2. Tôi không yêu cầu gì nhiều chỉ cần cậu sinh hoạt sạch sẽ là được, có thể dẫn bạn về chơi nhưng phải đảm bảo an toàn và không gây ảnh hưởng tới những người khác, còn lại không có yêu cầu gì nữa.”

“Vâng ạ, bà yên tâm con vào đây là vì muốn lập nghiệp, tu chí làm ăn nên bà không cần lo đâu ạ!”

Bà lão gật gật đầu, nhìn cậu vậy cũng không nghĩ cậu sẽ là người hư hỏng, chẳng qua nhắc thì vẫn phải nhắc nhở thôi.

Sau khi hai ông bà giúp Bảo An sắp xếp xong xuôi thì ra về, cũng không quên dặn dò cậu có vấn đề gì cứ gọi điện cho họ.

An bài xong mọi thứ đâu vào đấy, đầu tiên Bảo An kiếm mua một ít hạt giống gieo thử vào trong không gian xem sao! Nhìn hạt giống trong tay với hai thửa ruộng, Bảo An ngu ngơ không biết bước đầu tiên nên làm thế nào? ‘Thôi thì liều ăn nhiều vậy, dù sao cũng chỉ là thử cứ làm đi rồi tính sau.’

Chuẩn bị tâm lý xong, Bảo An bóc gói hạt giống, lấy khoảng một nắm rồi vứt hết xuống ruộng. Sau đó cậu ra lấy nước hồ tưới vào, xong xuôi cậu mới ra khỏi không gian.

Công việc này đúng là làm khó Bảo An rồi, từ bé đến lớn cậu đã bao giờ làm đâu. Tất cả mọi tiếp xúc của cậu với công việc nhà nông, chỉ đơn giản qua trò nông trại trên điện thoại thôi. Thế nên Bảo An đâu biết là gieo trồng rau còn cần ngâm và ủ hạt giống, làm sạch cỏ ruộng và tạo luống đất cho rau đâu.

Mấy ngày này Bảo An không chỉ chăm chỉ dùng số tiền ít ỏi còn lại của mình để mua hạt giống, mà còn có một nhiệm vụ nữa là canh thời gian Trọng Nghĩa đi và về để cố gắng có thể chạm mặt, tiếp xúc với anh. Khiến cậu hoàn toàn thất vọng là không chỉ hiện tại cậu không gặp được anh, mà mấy ngày tiếp theo cậu cũng không làm sao để có thể chạm mặt anh.

Quay qua quẩn lại từ khi quay về tới giờ đã qua một tuần rồi mà Bảo An chưa thể làm được cái gì, chẳng những không thể gặp được Trọng Nghĩa mà ngay cả số hạt giống cậu gieo cũng chẳng nảy mầm được cây nào.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn mất, Bảo An không thể bỏ phí lần trùng sinh duy nhất này mà không làm được gì như vậy được. Nghĩ vậy Bảo An liền tiến hành kế hoạch, không phải ông bà xưa có câu muốn nắm giữ được trái tim của người đàn ông thì phải nắm giữ dạ dày của họ trước sao? Cậu học là được.

Từ trước tới nay Bảo An luôn ăn cơm ở trại mồ côi và canteen trường nên cậu nào có biết nấu nướng là gì? Kể cả là lúc tận thế cũng luôn là Trọng Nghĩa nấu cho cậu, chẳng phải cậu lười biếng gì đâu, cậu cũng muốn học để đỡ đần anh, nhưng Trọng Nghĩa không cho cậu động vào.

Dù vậy Bảo An luôn luôn tin tưởng chỉ cần cậu sẵn lòng học tập thì chẳng mấy sẽ thành đầu bếp 5 sao thôi! Đơn giản vì một tiểu thụ cấp A như cậu sao có thể không học được cơ chứ? Với tinh thần tự tin 100%, Bảo An quyết định đi chợ dùng nốt số tiền ít ỏi của của mình mua đồ về chuẩn bị nấu cơm, với kế hoạch nắm giữ dạ dày của Trọng Nghĩa.

Bảo An cầm trên tay quyển sổ nhỏ chăm chú gạch gạch xóa xóa:

Mua thực phẩm.

Xem công thức.

Bắt tay vào thực hành.

“Tốt rồi giờ chỉ cần chiếu theo công thức và làm thôi”. Vừa lẩm nhẩm đọc, Bảo An vừa cố gắng học thuộc công thức.

Vì số tiền ít ỏi và khả năng có hạn, Bảo An quyết định món đầu tiên cậu bắt tay vào làm là trứng tráng.

Công thức làm món trứng tráng:

Đổ dầu vào chảo.

Bật bếp lên.

Đợi dầu sôi cho trứng vào.

Khi nào thấy mặt dưới đã chín thì lật lên đợi 1 chút là được.

“Ừm… Khá đơn giản, chỉ cần cho dầu, bật bếp, đợi sôi cho trứng vào, lật lên là xong.” Lẩm nhẩm thật kỹ công thức đến khi thuộc lòng, Bảo An hăng hái bắt tay vào việc.

Nhưng Bảo An không ngờ trang web cậu học không dành cho người chưa từng động đũa, vậy nên họ không nói cho cậu biết là khi cho dầu thì cần phải làm khô chảo, bếp để lửa nhỏ và trên hơn hết là chiên trứng thì chỉ cần một chút dầu chứ không cần tới cả nửa chảo như thế. Vậy nên chuyện gì tới cũng phải tới dầu bắt lửa cháy to và bắn tung tóe làm chập cả điện, nổ bình gas, Bảo An sợ hãi chạy vội ra hét lên: “Cứu… Cứu… Cháy nhà rồi, cứu với…”

May cho Bảo An, anh hàng xóm cạnh phòng cậu đang ở trong phòng, thấy cậu hét lên lập tức chạy vội ra dập cầu dao tổng. May nữa là Bảo An dùng bếp gas du lịch nên không lan sang các nhà khác, chỉ có phòng cậu là tan hoang.

Mọi người trong chung cư đứng hết ngoài cổng bao quanh Bảo An, cậu bé trắng trẻo đáng yêu giờ mặt nhem nhuốc, nước mắt ngắn nước mắt dài, cúi mặt xuống đất không dám ngẩng lên.

Thấy Bảo An tội nghiệp như vậy cũng không ai nỡ tránh mắng, người này nhìn người kia không biết phải nói gì, tất cả lâm vào trạng thái im ắng đáng sợ.

Đây chính là cảnh Trọng Nghĩa nhìn thấy khi đi làm về, anh nhận ra cậu bé đang được mọi người bao quanh kia chính là kẻ đã theo dõi anh hôm trước. Mấy ngày này vẫn luôn thập thò ở cổng biệt thự nhà anh.

Trọng Nghĩa nhướn mày xuống xe tiến lại hỏi thăm người phụ nữ đứng bên ngoài: “Có chuyện gì vậy chị? Cậu bé này bị làm sao thế?”

Tuy Trọng Nghĩa đã nhỏ tiếng hỏi nhưng dù sao trong không gian yên ắng thì giọng anh vẫn nghe khá rõ. Điều kỳ diệu đã xảy ra, chưa đợi người phụ nữ kia trả lời anh thì Bảo An đã như xác ướp sống dậy phi ra khỏi vòng vây chạy về hướng anh.

“Anh ơi… Hu hu…” Khoảnh khắc nghe thấy tiếng Trọng Nghĩa, bao nhiêu hốt hoảng và tủi thân Bảo An liền bộc phát hết ra, cậu chạy đến ôm chặt lấy anh mà quên mất là hiện tại anh hoàn toàn không biết cậu là ai.

Trọng Nghĩa thấy cậu bé mặt mũi nhem nhuốc khóc đến thảm thiết phi về phía mình thì hơi đề cao cảnh giác. Nhưng sau đó lại thấy cậu ta chỉ ôm chặt lấy mình, lau hết nước mắt nước mũi vào ngực mình mà không làm gì khác thì anh cũng dơ tay ra đỡ cậu. Anh là một công dân tốt, không thể thấy người ta đau khổ mà bỏ mặc được.

Trọng Nghĩa mặc cho Bảo An ôm, thử sờ sờ 2 cánh tay cậu, rồi xuống chiếc eo nhỏ nghĩ nghĩ: ‘Ừm… Tay yếu ớt, eo nhỏ nhắn bẻ phát gãy, hoàn toàn vô hại là sinh vật không gây nguy hiểm.’