Tận Thế Thành Chủ Nông Trại

Chương 3

Lần này Bảo An sắp xếp mọi thứ thật nhẹ nhàng để không ảnh hưởng tới giấc ngủ của mấy người trong ký túc xá, chờ tới sáng cậu liền đi xin bảo lưu kết quả học tập một năm.

Chỉ tầm 3 tháng nữa là tận thế tới, Bảo An không quá để tâm đến kết quả học tập cho lắm. Nhưng cứ tự nhiên mà bỏ đi sẽ khiến cho người khác nghi ngờ và lo lắng, cậu suy nghĩ rồi quyết định bịa bừa một lý do chính đáng rồi bảo lưu lại cho xong.

Xong xuôi Bảo An về ký túc xá quyết tâm xách ba lô lên và đi, mấy người trong phòng cũng lục tục thức dậy chuẩn bị đi học, cậu liền thông báo: “E hèm… Mọi người dừng bước nghe em nói nè. Em xin bảo lưu 1 năm học đi cưới chồng đây…”

Ba người còn lại trong phòng sửng sốt chết trân, Trịnh Bảo Đức vẫn còn giữ nguyên tư thế trèo xuống cầu thang của giường trên.

“Chồng con gì vậy? Em có người yêu hồi nào mà giờ bay thẳng sang cưới chồng rồi? Không phải bị ai lừa đảo đấy chứ?” Vẫn là lão đại của phòng tỉnh lại nhanh nhất vội hỏi.

Bảo An nhìn Bảo Đức cho cái ánh mắt xem thường: “Lừa đảo cái gì mà lừa đảo, chồng em là 5 tốt anh biết chưa. Anh ý là thanh mai trúc mã chơi với em từ nhỏ, tới khi bố mẹ em mất em phải vào trại mồ côi mới bị mất liên lạc. Năm ngoái tình cờ gặp lại tình cũ không rủ cũng tới, nên em với anh ý liền thuận lý thành chương mà yêu nhau. Hôm qua anh ý cầu hôn em qua giấc… À nhầm qua điện thoại hẹn em hôm nay đi chuẩn bị để làm đám cưới.”

Bảo An dùng hết sức mình mà chém gió, dù sao cũng chẳng có ai đi chứng thực được nên cậu cóc sợ.

“Em đang ngủ mơ đấy hả? Em mới 16 tuổi thì cưới xin gì chứ? Mà nói đi cũng phải nói lại nước V chúng ta đã thừa nhận hôn nhân đồng giới đâu?” Huy Hoàng tối qua vừa bị Bảo An tra tấn yếu ớt lên tiếng.

“Haizz” Cậu biết lấy lý do này là không được mà! Chẳng qua cậu vẫn nhịn không được mà khoe chồng nên mới nói linh tinh một chút thôi: “Em đùa mọi người đấy, cô hàng xóm ngày xưa là bạn thân của bố mẹ em đi di cư sang nước A, hôm qua mới quay về thăm lại chốn cũ, mới biết tin bố mẹ em mất từ lâu rồi. Cô ý có ý muốn nhận em làm con nuôi, nên hôm nay em bắt đầu chuyển tới nhà cô ý!”

“Nếu thực sự là vậy thì tốt, hôm nào dẫn bọn anh tới tham quan nhé?” Nguyễn Xuân Hiếu từ trong cơn choáng váng tỉnh lại nhảy xuống giường.

Bảo An suy nghĩ, họ cũng chỉ là vì lo lắng cho mình, nghĩ vậy cậu gật đầu đồng ý: “Ừm… Thôi được rồi, độ này em còn bận làm thủ tục nhận nuôi, đợi ổn định chỗ ở em sẽ video call với mọi người nhé.”

“Ơ hơ… Được… Được…” Huy Hoàng vẫn đang trong trạng thái mờ mịt theo bản năng trả lời.

Nhận được sự chấp thuận, Bảo An không đợi ai nói thêm gì nữa mà vội vàng cắp ba lô lên chạy biến đi.

Trần Trọng Nghĩa cũng ở Thành Phố H, chỉ khác Quận nên cậu có thể bắt xe bus qua. Khi tới bến xe, Bảo An mới nhớ ra một điều là cậu không biết địa chỉ nhà của Trọng Nghĩa, cậu chỉ biết anh ở Quận Tây Hoài thôi nhưng địa chỉ cụ thể là gì thì cậu không rõ. Trọng Nghĩa từng nói anh có mở một công ty vệ sĩ khá lớn mà tên là gì thì cậu không nhớ, cậu chưa bao giờ ghét cái não cá vàng của bản thân như bây giờ.

Bảo An tiến lại một chiếc xe taxi hỏi xem ở quanh phường này có những công ty vệ sĩ nào? Cậu khá may mắn khi ở Quận Tây Hoài chỉ có đúng một công ty vệ sĩ.

Đợi Bảo An tới công ty của Trọng Nghĩa thì mới có hơn 4 giờ chiều, công ty của Trọng Nghĩa ở Phường Thụy Tân, là một tòa nhà cao ba tầng nằm ngay mặt đường. Bảo An không dám vào bên trong đợi anh nên đành ghé tạm một quán nước ngồi chờ.

Cầm cốc nước cậu vừa uống vừa nhìn chằm chằm vào công ty của Trọng Nghĩa. Cậu không biết khi nào công ty anh sẽ tan làm, nên chỉ có thể ôm cây đợi thỏ như thế này.

Bảo An nghĩ khi đến giờ tan tầm chắc là mọi người sẽ đổ xô nhau ra ngoài giống như lớp học của cậu. Thế nên đến chớp mắt Bảo An cũng không dám chớp, chỉ sợ sơ suất một chút là tuột mất Trọng Nghĩa.

Có vẻ hôm nay Bảo An khá là may mắn, khi cậu đang chuẩn bị uống cốc trà đá thứ ba thì thấy một người bước ra từ bên trong công ty. Anh mặc một bộ vest màu đen bên trong là áo sơ mi đen và chiếc caravat cũng màu đen nốt, người này rất cao phải trên 1m9…

Quả nhiên là Trọng Nghĩa, lúc nào cũng là tông đen, càng bộc lộ lên khí chất nghiêm cẩn của anh. Tuy rằng chống gậy, bước đi hơi tập tễnh đi nữa, cũng chẳng thể nào át nổi khí thế bức người của anh.

Trọng Nghĩa tiến lại gần chiếc xe ô tô màu đen mở cửa lên xe, chẳng kịp uống nốt cốc trà đá Bảo An vội vã thanh toán tiền nước rồi đứng dậy bắt taxi đuổi theo phía sau.

.

Trọng Nghĩa là Tổng Giám Đốc của Công ty vệ sỹ TT Nghĩa. Anh là người tham công tiếc việc, lúc nào cũng là người tan làm muộn nhất công ty. Chỉ có hôm nay là khác, anh cứ có cảm giác không thoải mái, nên cho dù chưa tới 5 giờ, anh vẫn quyết định tan làm.

Thật ra Trọng Nghĩa mở công ty này cũng là do tình hình bắt buộc, trường anh theo học là trường Sĩ quan Đặc Công. Thành tích và năng lực của anh vẫn luôn xuất sắc, dù chỉ mới 20 tuổi, anh đã được đặc cách vào đội binh chủng Đặc Công tham gia huấn luyện.

Trọng Nghĩa có thể được tính là con nhà nòi, có bố mẹ đều trong quân đội. Bố anh cũng là đặc công, một lần ông tham gia nhiệm vụ vây bắt khủng bố, trong đội của ông có nội gián, hắn biết không thể trốn được liền bắt cóc mẹ anh là quân y đang sơ cứu cho con tin, uy hϊếp bố anh phải giúp hắn thoát. Bố anh đồng ý cung cấp xe cho hắn với điều kiện vừa trao đổi xe vừa trao đổi người, nhưng hắn vừa lên xe liền bắn chết mẹ anh, bố anh đuổi theo tuy gϊếŧ được hắn nhưng cũng hi sinh.

Năm 22 tuổi, vì hoàn thành xuất sắc nhiều nhiệm vụ Trọng Nghĩa được đề cử lên chức đội trưởng. Anh nhận nhiệm vụ bắt đường dây khủng bố do người nước ngoài cầm đầu, xúi giục các bà con miền cao chống đối đất nước.

Trọng Nghĩa điều tra ra bọn khủng bố này và bọn năm xưa gϊếŧ bố mẹ anh là đồng bọn. Cấp trên biết tin yêu cầu anh ngừng tra xét nhường nhiệm vụ cho đội khác vì sợ anh sẽ kích động phạm sai lầm.

Trên hơn hết cấp trên của Trọng Nghĩa là bạn thân của bố mẹ anh. Ông sợ anh sẽ hi sinh, đến lúc chết ông xuống gặp bố mẹ anh, sẽ không biết ăn nói sao khi không thể bảo vệ được con của bọn họ.

Lần đầu tiên trong đời Trọng Nghĩa kháng lệnh cấp trên, tự mình dẫn đội phá tan âm mưu và tóm gọn bọn khủng bố, lần này anh thắng rất đẹp nhưng lại khiến chân bị thương không thể phục hồi, thế nên bây giờ anh mới chân thấp chân cao như vậy.

Tuy rằng đã lập công lớn nhưng kháng lệnh cấp trên điều tối kỵ trong quân đội, coi như thưởng phạt bù vào nhau thì Trọng Nghĩa vẫn phải chịu 3 tháng đi chăm heo.

Chân bị thương không thể hồi phục, cấp trên có ý điều chuyển Trọng Nghĩa sang làm sĩ quan đặc công huấn luyện, Trọng nghĩa không đồng ý lập tức xin xuất ngũ.

Thứ nhất nếu không thể sát cánh bên các đồng đội chiến đấu thì thà không làm nữa, thứ hai Trọng Nghĩa biết vì chiếu cố anh nên cấp trên mới tìm cách điều chuyển anh tới vị trí béo bở như vậy, chắc chắn ông cũng sẽ bị nhòm ngó.

Chỉ còn vài năm nữa là ông nghỉ hưu rồi, Trọng Nghĩa không muốn làm ảnh hưởng tới ông, anh thẳng thắn xin xuất ngũ về mở công ty vệ sỹ. Chỉ sau hai năm mà công ty của anh cũng đã có tiếng trong nước.

Trọng Nghĩa lên xe ngồi hàng ghế sau, chân anh bị thương không thể tự lái. Thật ra cũng không đến mức không lái được chỉ là độ an toàn không cao, Trọng Nghĩa dứt khoát kiếm cho mình một người tài xế. Trọng Nghĩa vốn định lên xe sẽ ngủ một chút, mấy ngày này tăng cường huấn luyện cho sự kiện sắp tới, quân đội thiếu người muốn mượn ít người của anh làm vệ sĩ cho các vị lãnh đạo cấp cao.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Trọng Nghĩa phát hiện một chiếc taxi vẫn luôn bám theo xe anh. Công ty của anh là công ty vệ sỹ được huấn luyện theo bài bản của quân đội, tài xế cũng không phải là vật trong ao, có thể dễ dàng phát hiện ra bất thường: “Sếp, có chiếc xe bám theo chúng ta, cần cắt đuôi không ạ?”

Trọng Nghĩa nhíu mày: “Không cần, kỹ thuật gà như vậy thì có thể làm gì chứ? Cứ dẫn bọn chúng tới nhà tôi đi xem xem có thể làm gì được tôi?”.

Trọng Nghĩa không thiếu kẻ thù, nhưng một kẻ thù kém cỏi thế này chẳng đáng khiến anh để vào trong mắt. Cho dù là chúng thật sự kém cỏi hay cố ý khuyênh hoang đi chăng nữa thì anh cũng không sợ, bao quanh biệt thự của anh toàn là những bẫy rập và thiết bị tân tiến nhất.

.

Bám theo về tới tận biệt thự của Trọng Nghĩa, Bảo An dặn chú lái xe đứng cách nhà anh khoảng 200m tấp vào tán cây trốn. Sau khi trả tiền cậu xuống xe, đợi chiếc xe đi khuất bóng cậu mới lò dò tiến lên đánh giá ngôi biệt thự này.

To thật là to nha, giờ cậu và Trọng Nghĩa hoàn toàn không quen không biết, gọi anh ra rồi Bảo An cũng chẳng biết giải thích ra sao. Nhìn bức tường và cánh cổng cao chót vót nhà Trọng Nghĩa cậu không dám trèo lên, hơn nữa giờ mà đột nhập trái phép là phạm pháp đó.

Bảo An bận bịu mải ngắm nhà Trọng Nghĩa, cậu không biết trên tầng hai của căn biệt thự, bên trong cửa sổ phía sau chiếc rèm Trọng Nghĩa cũng đang quan sát cậu. Chỉ cần có ý định bước một chân vào trong thôi thì kết cục của Bảo An chắc chắn sẽ không được tốt đẹp.