Ngọn cỏ khẽ đung đưa theo chiều gió, các mỏm đá bao xung quanh hồ nước nhỏ, thác nước bị che phủ bởi sương mù đổ dài xuống mặt hồ. Nước hồ yên lặng không một gợn sóng, như tấm thảm phẳng trải dài màu xanh ngọc bích, trong vắt nhìn được tận dưới đáy.
Cậu bé nằm trên mặt hồ trông khoảng tầm 17 đến 18 tuổi, kỳ lạ là nhìn cậu trông mờ mờ ảo ảo, môi hơi tái nhợt, làn da mịn màng trắng nõn nà với chiếc mũi cao thẳng. Vẻ xinh đẹp của cậu khiến con gái cũng phải ghen tị. Nếu cậu không phải con trai sẽ khiến người ta lầm tưởng là công chúa trong các câu truyện cổ tích. Hai bàn tay chụm vào nhau đặt trên bụng, mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ, đôi mày khẽ chau có vẻ giấc ngủ này của cậu không được yên ổn cho lắm.
“A..a..a…” Phùng Bảo An ngồi bật dậy, hai tay ôm chặt lấy đầu hét lên đầy đau đớn.
Nửa tiếng sau, Bảo An từ từ bỏ tay xuống, khuôn mặt cậu tràn đầy nước mắt nhìn quanh quẩn: “Đây là đâu? Nghĩa… Nghĩa đâu rồi?”
Bảo An hoang mang đứng bật dậy: “Không… Không đúng, chẳng phải mình đã chết rồi sao? Không phải mình bị cả đàn tang thi xé xác rồi hả? Ngay cả Nghĩa vì mình liên lụy nên cũng bị chúng xé xác theo.”
Bảo An hoảng hốt, rối loạn lẩm nhẩm: “Vậy đây là sao? Chẳng nhẽ tất cả chỉ là giấc mơ, mình vẫn chưa chết, vậy Nghĩa đang ở đâu?”
Sau khi bình tĩnh lại, Bảo An nhìn lại bản thân: “Đây… Đây là trường hợp gì? Sao mình lại đứng được trên mặt nước thế này?” Cậu sợ hãi lùi lại đυ.ng phải tảng đá: “Mình… Mình đã chết thật rồi sao? Đây là biến thành ma rồi ư?”
Bảo An đi dọc theo tảng đá lên trên bờ đánh giá xung quanh, hoàn toàn không có lấy một ngôi nhà cũng chẳng có lấy một bóng người nào.
Bên cạnh hồ là một mảnh đất nhỏ mọc đầy hoa bồ công anh, tiếp đến là hai thửa ruộng trống. Phía bên kia bờ hồ có một mảnh đất, cỏ mọc cao chót vót, hình như có chấm đen gì đó vì quá xa nên Bảo An nhìn không rõ.
Bảo An rụt rè thử bước xuống hồ: ‘Ừm, thật may là vẫn có thể đứng trên mặt nước được.’ Cậu từ từ đi sang bên kia hồ, tới nơi cậu mới biết đó là một tấm bia đá, đằng sau bia đá là cả một rừng trúc.
Bảo An ngắm nghía, bia đá này rất lớn nó còn cao hơn cả cậu, mặt bia trơn tru giống như được mài nhẵn. Cậu tiến lại gần chạm tay vào, bỗng nhiên điều bất ngờ xảy ra, cậu còn chưa kịp cảm nhận được gì, cả người đã bị hút vào bên trong tấm bia.
“Aaaa….” Bảo An hét lên sợ hãi, cậu rơi nhanh xuống. Lúc gần tới nơi thì tốc độ chậm lại, từ từ chạm tới mặt đất, không để Bảo An bị thương.
Bên trong tấm bia tối đen, Bảo An không thể nhìn thấy gì hết, cậu rụt rè cẩn thận tiến về phía trước, tay cậu chạm vào thứ gì giống như là bức tường vậy.
Bảo An men theo bức tường đó đi lên một đoạn, chân cậu liền đá phải một thứ rất rắn chắc. Bảo An dừng lại sờ thử xem, có cảm giác nó là một mặt tường, phía trên hơi man mát giống như bọc nước vậy.
Chưa kịp suy nghĩ gì thì đầu Bảo An đau như búa bổ, cứ như có con gì đang cố mở đầu cậu ra chui vào. Bảo An sợ hãi muốn bỏ ra, nhưng tay cậu bị dính chặt vào bọc nước không thể buông.
Thời gian tầm 1 phút lực hút dừng lại, Bảo An ôm đầu ngã vật xuống đất, vì quá đau toàn thân cậu đều co giật, dần dần ngất lịm.
Khi tỉnh dậy Bảo An phát hiện mình đã ra khỏi tấm bia, trong đầu cậu nhiều thêm một số thông tin. Nơi cậu đang ở là không gian do một vị đại tiên si tình luyện thành, không gian này ông luyện vì muốn tặng sinh nhật cho vợ ông.
Vợ của ông là một vị tiên y nhân hậu, nàng luôn muốn tự tay trồng ra các loại tiên dược quý hiếm nhất, điều chế ra các loại thuốc tốt nhất để cứu người. Chỉ là không ngờ, thời gian ông đóng cửa luyện không gian lại bị kẻ thù biết được. Hắn lập tức nhân cơ hội này bắt vợ ông để tu luyện tà thuật, đến khi ông ra ngoài thì đã quá muộn, vợ ông đã hồn phi phách tán.
Sau khi trả thù cho vợ, ông điên cuồng nghiên cứu trận pháp và dùng hết sinh mệnh để cải thiện không gian, mong rằng nó có thể quay ngược thời gian giúp ông cứu vợ một mạng. Nhưng cho dù ông có khả năng thông thiên thế nào đi nữa, thì một người đã hồn phi phách tán chẳng có có cách nào để cứu về được.
Đã mấy triệu năm trôi qua, kể từ khi vị đại tiên quyết định buông tha mạng sống, cùng vợ ông hòa vào trời đất. Bảo An là người duy nhất thành công kích hoạt tiến vào không gian.
Không gian được tạo ra vì tình yêu của vị đại tiên dành cho vợ, hay có thể nói nó chính là minh chứng cho tình yêu của ông. Vậy nên, ông đã dùng sinh mệnh của mình tạo lời chúc phúc cho không gian, làm ra một trận pháp hoàn chỉnh giúp người có tình có thể quay ngược thời gian một lần, sẽ không tạo thành nỗi tiếc nuối giống như ông.
Bảo An bùi ngùi thổn thức, chuyện tình này khiến cậu cảm động muốn khóc. Chẳng phải cậu và Trọng Nghĩa cũng vậy hay sao? Cậu gặp anh là khi tận thế đến, ngày hôm đó cậu không có tiết học, trong ký túc xá chỉ có mình cậu nên cậu cứ thế mà ngủ một mạch đến tận chiều, cho đến khi bị đói mới tỉnh dậy.
Cậu quyết định đi ra ngoài kiếm đồ ăn mà không hề hay biết, bên ngoài đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Suýt chút nữa thì cậu tự biến mình thành thức ăn cho tang thi. May mắn, cậu gặp được Trọng Nghĩa đang đi tìm em gái, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc được anh cứu. Từ đó, anh vẫn luôn mang theo cậu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hai người trở thành người yêu của nhau.
Dị năng của Trọng Nghĩa là hệ lôi, một trong những dị năng mạnh nhất. Còn cậu là một cái gân gà chính hiệu, không hề thức tỉnh được dị năng nào. Vậy mà anh vẫn luôn mang theo và bảo vệ cậu, cho đến khi cả hai cùng chết.
Nghĩ lại chuyện của bản thân, Bảo An cảm thấy đồng cảm với vị tiên nọ. Có lẽ chuyện của cậu và chuyện của ông quá giống nhau, đồng bệnh tương lân cho nên bây giờ cậu mới được không gian cứu vào đây.
Nhưng mà không gian này cũng quá trêu người đi, muốn nó nhận chủ bắt buộc phải có hai người yêu nhau, cùng tiến vào không gian và cùng nhỏ máu đầu tim vào bia đá.
Cũng còn may, Bảo An không cần không gian nhận chủ vẫn có thể kích hoạt trận pháp quay ngược thời gian, chỉ cần cậu cung cấp đủ năng lượng cho trận pháp là được.
Nếu không phải vậy thì Bảo An chẳng biết phải đi đâu để tìm Trọng Nghĩa, để có thể khiến không gian nhận chủ. Cái chính Bảo An bây giờ là một con ma chân chân chính chính, cậu biểu thị bản thân làm sao kiếm được máu đầu tim bây giờ?
May mắn là khi kéo linh hồn Bảo An vào, không gian cũng tiện thể kéo luôn số tinh hạch của cậu và Trọng Nghĩa kiếm được vào cùng. Tuy không hiểu tại sao nó lại không kéo linh hồn của Trọng Nghĩa vào trong, nhưng ít nhất là bây giờ cậu rất an nhàn không phải lo kiếm năng lượng để khởi động trận pháp.
Còn một vấn đề là để có thể quay về khoảng thời gian nào, còn phải tùy thuộc vào số năng lượng Bảo An cung cấp cho trận pháp. Đối với Bảo An, có thể quay về là tốt lắm rồi, thời gian nào cũng được miễn là trước khi cậu bị lừa ra khỏi căn cứ.
.
Trong lúc đợi trận pháp tích lũy năng lượng, Bảo An đi dạo xung quanh nhìn ngắm không gian. Không khí trong này rất trong lành, với một người đã sống trong môi trường bị nhiễm phóng xạ suốt hai năm, Bảo An bày tỏ ở đây chính là thiên đường.
Tận thế đến nguồn thực vật có thể ăn được rất khan hiếm, dù có kiếm được hạt giống đi chăng nữa thì đất đã nhiễm phóng xạ, thời tiết thay đổi rất khó có thể trồng cây được. Số loài có thể vượt qua tất cả mà sống sót không bị nhiễm độc quá ít.
Giờ Bảo An có không gian trong tay chẳng khác nào chơi game mà có bản hack: ‘Thế này thì cậu sẽ không còn là kẻ kéo chân sau của Trọng Nghĩa nữa đúng không? Cũng may không gian này cần hai người mới có thể nhận chủ. Nếu không chỉ cái gân gà như cậu mà làm chủ không gian, chẳng phải là phí của trời rồi hay sao.’
Phùng Bảo An nhàm chán phơi mình trên hồ rồi suy nghĩ miên man, cậu có cảm giác nước hồ rất tốt cho việc tẩm bổ linh hồn.
Không gian này không có ngày và đêm, Bảo An không thể phân biệt được thời gian trôi qua được bao lâu rồi. Khi cậu đang thiu thiu chuẩn bị ngủ thì có lực hút kéo cậu tiến vào không gian xa lạ tựa như một đường hầm, Bảo An hoảng hốt nghĩ: ‘Gì đây… Gì đây? Lại kéo ma đi đâu nữa vậy? Làm ma muốn an nhàn một chút cũng không yên sao?’ Bảo An dần mất đi ý thức, không còn biết xung quanh bản thân đang xảy ra chuyện gì nữa.