Hoạ Sĩ Vĩ Đại Tái Sinh

Chương 1

Trong căn phòng nhỏ tối tăm, chỉ có ánh sáng trắng mờ nhạt từ bàn vẽ tỏa ra.

Đã quá nửa đêm, Hoa Tiệp, 28 tuổi, vẫn ngồi dựa bàn tiếp tục vẽ.

Ánh sáng chiếu vào dáng người gầy gò của cô từ phía sau khiến cô trông như một con thú nhỏ bị giam cầm vô lực thoát ra.

Cô đẩy nhẹ cặp kính dày, sau một khoảnh khắc ngắn ngủi suy nghĩ lại tiếp tục di bút lên bản phác thảo.

Đây đã là bức tranh thứ ba mà cô vẽ cho giám đốc Giáp. Ông ta luôn có thể tìm ra những điểm không hài lòng trong tranh khiến cô cảm thấy như đang bị thử thách giới hạn của mình từng giây từng phút.

Dù đã có chút tiếng tăm trong giới hội họa, được nhiều fan gọi là "đại xúc" (ý chỉ người tài giỏi)*, nhưng vì tiền, cô vẫn phải chịu đựng sự hà khắc của những khách hàng như giám đốc Giáp.

*"Đại xúc" (大触) là một thuật ngữ được sử dụng trong cộng đồng fanart và nghệ thuật, đặc biệt là trong giới truyện tranh và vẽ tranh trực tuyến. "Đại xúc" để chỉ những người có kỹ năng vẽ tranh rất giỏi và tài năng xuất sắc trong lĩnh vực này. Cụm từ này thể hiện sự ngưỡng mộ và tôn trọng của cộng đồng dành cho những nghệ sĩ có kỹ thuật vẽ điêu luyện, tạo ra những tác phẩm đẹp mắt và chuyên nghiệp.

Cô mệt mỏi, chán chường đến mức không thể đếm nổi mình đã vẽ bao lâu. Cuối cùng, cô tháo kính ra, mệt nhoài nằm xuống chiếc tablet và dần chìm vào giấc ngủ.

...

Trong cơn mơ, ý thức của cô dần hồi phục, nhưng ngực thì trĩu nặng, cảm giác như khó thở.

Liệu có phải cô sắp chết?

Cô cảm thấy rất khó chịu.

Tay cô cố giãy giụa như muốn bám víu vào điều gì đó. Cô thực sự không cam lòng.

Những hình ảnh chợt hiện lên trong đầu cô là từng mảnh ghép của cuộc đời không mấy dài lâu và vô cùng nhàm chán của mình.

Ngày nhỏ, khi những người khác sống trong những căn nhà cao tầng, cô vẫn còn ở trong ngôi nhà trệt đơn sơ, thậm chí chưa từng thấy qua một chiếc bồn cầu tự hoại.

Bạn bè thường chế giễu cô là đồ nhà quê, như vừa chui ra từ cổ mộ, thậm chí còn bảo cô đi đâu cũng mang theo mùi hôi.

Thành tích học tập của cô chỉ ở mức trung bình, khả năng vẽ tranh cũng bình thường. Khi vào đại học, cô như lẫn vào đám đông, vô danh và nhạt nhòa. Cô miệt mài vẽ, chăm chỉ rèn luyện kỹ năng, nhưng rồi vẫn chỉ là một họa sĩ bị khách hàng coi thường, đến mức cô bắt đầu chán ghét chính nghề của mình.

Cô từng giận cha mình vì tính cách ngang ngược của ông, đến nỗi cả năm không gọi điện về nhà.