Đi đến buổi trưa, quay lại trấn Ô Sào, thẳng đường đi tới tiệm lương thực trong trấn.
Chưởng quầy nhìn thấy hắn vác trên vai bốn bao tải, mắt sáng rực lên, hỏi: “Lưu tiểu tiên sư, đây là linh mễ sao?”
Lưu Tiểu Lâu đặt bao tải xuống đất, đáp: “Chưởng quầy, cân thử xem.”
Chưởng quầy vui vẻ tươi cười, lập tức gọi hai tên tiểu nhị đến cân. Vừa cân, ông ta vừa hỏi: “Năm nay tiểu tiên sư đến sớm quá nhỉ, là người đầu tiên đấy! Đây là linh mễ từ núi Nga Dương à?”
Lưu Tiểu Lâu chăm chú nhìn hai tên tiểu nhị đang cân, đáp: “Ngoài núi Nga Dương ra, vùng Tương Tây này còn có linh điền nào khác đâu?”
Chẳng mấy chốc, hai tên tiểu nhị đã cân xong. Tổng cộng được ba trăm hai mươi tám cân sáu lượng. Đó chính là thành quả sau sáu ngày làm lụng vất vả của Lưu Tiểu Lâu.
“Ta lấy phần lẻ về, để lại ba trăm cân. Chưởng quầy ra giá đi.” Lưu Tiểu Lâu nói. Linh mễ mà, nếm thử một chút là đủ rồi. Hắn sống một thân một mình, không phải là con cháu của gia tộc tu hành, chẳng có phúc phận mà ăn linh mễ thay cơm hằng ngày. Ba trăm cân linh mễ, phải ăn đến bao giờ? Nửa năm cũng chẳng dùng hết. Mỗi ngày ở trên núi canh giữ số linh mễ này mà cứ ăn mãi, mất bao nhiêu thời gian, còn làm được việc gì nữa chứ?
“Giá cũ, một trăm cân linh mễ một trăm sáu mươi lượng bạc...”
“Không lấy bạc, ta muốn linh thạch. Chưởng quầy, ta biết ông có mà, thứ này ông cũng chẳng dùng được, đổi cho ta đi.”
“Haha... linh thạch không dễ lấy đâu mà…”
“Cứ như giá của núi Nga Dương, một trăm cân linh mễ đổi một viên linh thạch.”
“Haha, tiểu tiên sư đây là chê cười ta không phải người tu hành sao? Tuy lão phu không hiểu chuyện tu luyện, nhưng hiểu giá cả thị trường. Tiểu tiên sư nói là tiền phạt của núi Nga Dương, chứ đâu phải giá bán.”
“Thế thì... tổng cộng hai viên linh thạch, thêm một trăm lượng bạc nữa! Linh mễ của ta là vụ đầu mùa, còn tươi mới đấy!”
“Tiểu tiên sư nói đùa rồi. Ba trăm cân linh mễ, giá thị trường là một viên rưỡi linh thạch. Tất nhiên, không chuyện có nửa viên, nên lão phu sẽ bù thêm cho ngươi hai trăm lượng bạc.”
“Chưởng quầy, lão sư nhà ta vừa mới phi thăng, để lại mình ta bơ vơ trong cõi đời này, không một người thân thích...”
“Chuyện này thì liên quan gì đến việc lão sư ngươi phi thăng chứ...”
Sau một hồi thương lượng, cuối cùng Lưu Tiểu Lâu đã để lại toàn bộ ba trăm cân linh mễ ở tiệm và đổi lấy hai viên linh thạch. Giá này thực ra cũng khá ổn rồi. Chưởng quầy nhìn số linh mễ còn lại khoảng hơn hai mươi cân trong bao tải, hỏi: “Không bán hết sao?”
Lưu Tiểu Lâu mỉm cười đáp: “Đây là gạo ta tự tay vất vả gặt hái, phải nếm thử xem hương vị thế nào chứ. Nói ra cũng xấu hổ, ta đã đi gặt linh mễ mấy lần rồi, nhưng chưa bao giờ được ăn đàng hoàng, cũng chẳng biết mùi vị ra sao.”
Chưởng quầy gật đầu: “Cũng phải.”
Đang chuẩn bị giao dịch thì bỗng có một đám người chen chúc xô đẩy, hộ tống một công tử kiêu ngạo bước vào, hất Lưu Tiểu Lâu qua một bên.
Lưu Tiểu Lâu định nổi nóng, nhưng vừa nhìn thấy kẻ đứng sau vị công tử kia, hắn đành nhẫn nhịn. Người đó cười lạnh, rút nửa thanh trường kiếm ra trước mặt Lưu Tiểu Lâu. Phần kiếm còn lại vẫn nằm trong vỏ, nhưng đã toát ra hàn quang như sương.
Cơn giận trong lòng Lưu Tiểu Lâu lập tức bị dập tắt, hắn đành phải tránh sang một bên.
Công tử kia chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn, mà đầy hứng thú nói với chưởng quầy: "Ồ? Linh mễ đầu mùa? Thật hiếm thấy đấy! Tương Tây của các ngươi cũng trồng được linh mễ sao?"
Chưởng quầy lập tức tươi cười, đáp: "Vị công tử này khí độ phi phàm, không biết đến từ bảo địa nào?"
Có người đứng bên cạnh thay mặt trả lời: "Chúng ta là người của u Dương thị ở Việt Châu, đi ngang qua đây. Đừng tưởng có thể lừa gạt, cứ làm ăn đàng hoàng, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi!"
Chưởng quầy ngạc nhiên thốt lên: "Hóa ra là công tử của Liên Khê Đường! Tiểu lão đây xin kính lễ! Đây là linh mễ của núi Nga Dương ở Tương Tây, nơi có linh căn tốt nhất. Công tử có hứng thú chăng?"
Công tử kia hỏi lại: "Núi Nga Dương à?"
Người đã rút kiếm khi nãy khẽ nói nhỏ: "Công tử, không nên chậm trễ, chúng ta cần phải lên đường ngay trong đêm."