Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 1

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên từ dưới địa lao, cho dù đang ở bên ngoài viện thì cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Bên trong viện có một gốc tùng già, hùng vĩ như rồng. Lâu Chân Ngũ ngồi ở trước bàn đá dưới tán cây tùng, nhẹ nhàng gõ bàn từng nhịp theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết dừng lại, chấp sự chưởng hình đến bẩm báo: "Ngũ sư huynh, vụ án đã khá rõ ràng. Sầm thị chỉ mong được chết nhanh, đã nhận hết tội rồi."

Lâu Chân Ngũ gật đầu: Nói đi."

Chấp sự chưởng hình đáp: "Tề sư muội có lòng tốt, gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ, ngộ sát Sầm Vô Cấu, vợ hắn ôm hận trong lòng, tụ tập đám đạo chích lại, bố trí mai phục, thừa lúc Tề sư muội không phòng bị mà ra tay..."

Lâu Chân Ngũ lạnh lùng nói: "Có lòng tốt? Nàng quá liều lĩnh! Đây chính là tự tính nàng muốn vậy, không cần che giấu giúp nàng!"

Chấp sự chưởng hình cúi đầu cười khổ: "Vâng, chỉ là do vợ chồng của Sầm Vô Cấu cãi nhau, xung đột cũng khá nghiêm trọng, suýt nữa thì đã giương cung bạt kiếm. Người ngoài làm sao mà biết được, có lẽ nàng nghĩ rằng... Đương nhiên, hoàn toàn là Tề sư muội đã ra tay hơi độc ác."

Lâu Chân Ngũ lắc đầu: "Nói tiếp đi."

"Sau khi Tề sư muội lỡ hại người, Sầm thị đoạt được phi kiếm. Bởi lúc ấy Tề sư muội không mang theo linh đan và linh thạch, vậy nên Sầm thị lấy linh thạch để đền bù cho năm người còn lại, mỗi người một viên..."

"Mỗi người một viên?"

"Đám tán tu này, ai cũng cực kỳ nghèo khổ..."

Lâu Chân Ngũ không khỏi nổi giận: "Mỗi người một viên linh thạch? Tổng cộng chỉ vì năm viên linh thạch mà Tề sư muội chết sao?"

Chấp sự chưởng hình cũng vô cùng bất đắc dĩ: "Đúng là như vậy."

Lâu Chân Ngũ đột nhiên cảm thấy thật hoang đường, buồn bực một hồi lâu vẫn chưa thể nói ra lời. Cuối cùng thở hắt ra một hơi, nói: "Tất cả những kẻ tham dự, xử lý hết đi... Vẫn còn hai tên trộm chạy trốn sao?"

Chấp sự chưởng hình trả lời: "Một tên trộm nghe nói là họ Ngụy, không rõ tên của hắn, Luyện Khí tầng năm, là tán tu ở Tương Tây, tạm thời chưa biết tu hành ở nơi nào. Tên trộm còn lại thì có thân phận không rõ ràng, cũng không biết rõ tu vi. Theo lời giải thích của bốn đồng phạm Sầm thị thì hắn có quan hệ mật thiết với Ngụy tặc, tự xưng là đệ tử bài giáo, họ Lý."

Lâu Chân Ngũ nói: "Hạng trộm cướp như vậy, quen thói che che giấu giấu, chưa chắc báo danh đã là thật. Sai người vẽ lại hình đem cáo thị, điều tra kỹ càng tại tất cả các bài giáo."

Chấp sự chưởng hình nói: "Khi hai tên Ngụy, Lý tặc làm việc thì đều đội mũ rộng vành, mặt che khăn đen. Bốn đồng phạm Sầm thị đều chưa từng thấy mặt thật của chúng, nhưng cũng từng nói là tuổi tác không quá lớn. Tên tự xưng là đệ tử bài giáo kia am hiểu về mê hương. Đã dùng thủ đoạn hạ lưu này trong lúc mai phục Tề sư muội."

"Mê hương? Mê hương có thể hạ gục được Tề sư muội sao?" Lâu Chân Ngũ trầm ngâm nói: "Chưa từng nghe nói ở bài giáo có kẻ chuyên dùng mê hương."

Chấp sự chưởng hình cũng nói: "Ừm, đệ tử bài giáo thường chuyên về cản thi và nhiếp trùng, không thạo về mùi hương, nếu không thì cũng không làm được thứ nghề này."

Lâu Chân Ngũ nói: "Dùng mê hương để đối phó với đệ tử của phái Động Dương chúng ta, quả thật là một thủ đoạn ti tiện. Tăng thêm nhân thủ, chắc chắn phải bắt giữ được hai tên trộm này, báo thù cho Tề sư muội!"

Phân phó xong mọi việc, Lâu Chân Ngũ mới rời khỏi địa lao, đi về chỗ của Cửu sư đệ Tô Chân Cửu, nói với hắn ta: "Tề sư muội bị giết hại, các vị sư bá sư thúc rất tức giận, nếu như Trương Tiên Bạch bế quan bất ngờ tái xuất, sợ là sẽ không có tác dụng quá lớn với bên ngoài. Chuyện thu nhận và sử dụng đệ tử ngoại môn cũng nên làm chắc chắn một chút, dẫu sao thì ba năm mới thu lấy một người. Không được xem nhẹ những việc liên quan đến nền tảng của sự tồn tại và phát triển môn phái Động Dương ta. Lần trước có để ngươi lên kế hoạch tuyển chọn lại, đã có sắp đặt gì chưa?"

Tô Chân Cửu thở dài: "Tề sư muội là đệ tử có thiên phú xuất sắc nhất trong những đệ tử ngoại môn, thật là đáng tiếc."

Lâu Chân Ngũ lắc đầu, nói: "Đây cũng là một bài học, khi thu nạp đệ tử, phải xem trọng cái tâm tính."

Tô Chân Cửu gật đầu, trình một danh sách để cho sư huynh xem qua, đồng thời cũng giới thiệu: "Tuân theo ý chỉ của sư huynh, lần tuyển người này đều sẽ xem trọng cả tính tình và thiên phú. Những người có tính cách dễ kích động sẽ bỏ qua, còn lại tổng cộng mười người sau tuyển chọn. Theo như lệ cũ, có thêm tán tu của Kinh Tương thế gia và vài môn phái nhỏ."

Lâu Chân Ngũ nhìn lướt qua danh sách, gạch bỏ ba cái tên ở trong đó: "Ba người này không phải là nhân sĩ của Kinh Tương, chỉ mới chuyển đến mấy năm, ai biết có lai lịch gì?"

Tô Chân Cửu nói: "Thiên phú rất xuất sắc."

Lâu Chân Ngũ nói: "Vậy thì cũng không cần. Phải biết rằng căn cơ của phái Động Dương ta ở Tương Nam, vẫn phải chọn lấy nhân tài có lai lịch rõ ràng mới được. Người xứ khác ngụ tại nơi đây, mất ba, năm mươi năm vẫn chưa thể bồi dưỡng thành thục, nếu như trong phái có xảy ra chuyện gì thì chúng cũng thường hay chân trong chân ngoài."