Sáng sớm mùng 8 tháng 10, tại một căn biệt thự nằm ở khu nhà giàu nổi tiếng của một thành phố nào đó. Đám người hầu, nữ đầu bếp, và tài xế đều tất bật chạy tới chạy lui, lên xuống cầu thang, bận rộn đến mức chân muốn chổng ngược lên trời.
“Quần áo đâu rồi quần áo đâu rồi?”
“Bữa sáng đã được mang ra chưa?”
“Xe đâu? Sao lại là chiếc Mercedes màu đen này? Thay xe khác đi!”
……
Và trung tâm của tất cả mọi chuyện, đại tiểu thư duy nhất của ngôi nhà đang tuyệt vọng nhìn vào tủ quần áo đầy ắp những chiếc váy màu hồng phấn.
Câu chuyện bắt đầu vào buổi tối ba ngày trước. Hôm đó, Chu Dư ăn diện lộng lẫy để tham dự một bữa tiệc do đài truyền hình tỉnh tổ chức. Kết quả là trên đường đi, không biết từ đâu nhảy ra một vật cản khiến tài xế phía trước phải phanh gấp. Chu Dư chỉ kịp cảm nhận đầu mình va vào thứ gì đó, rồi hai mắt cậu tối sầm và ngất đi.
Lúc tỉnh dậy, cậu thấy mình đang ở trong một thế giới kì lạ.
Sau khi nghe người hầu gọi điện cho cha và những lời hỏi thăm từ bạn bè, Chu Dư cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống mình đang gặp phải. Hóa ra, cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết xoay quanh cuộc sống học đường và sự nghiệp. Nhân vật chính trong tiểu thuyết là đứa con riêng của một gia đình hào môn, từ nhỏ sống trong cảnh nghèo khó, chỉ có thể nương tựa vào cô ruột.
Cuộc sống của nam chính không phải là đi làm thêm thì chính là học tập. Mãi đến khi gặp được nữ chính, anh mới nhận ra thế giới muôn màu muôn vẻ. Từ giây phút đó, một đóa hoa đã lặng lẽ nở rộ trong tâm hồn cằn cỗi của anh.
Trong các chương vườn trường, tình cảm giữa nam nữ chính ngọt ngào hạnh phúc. Còn trong chương sự nghiệp, nam chính lại như cánh buồm vượt sóng, không ngừng tiến về phía trước. Sau khi lấy lại danh phận và tài sản, nam chính càng thêm vững mạnh, đứng trên tầng mây nhìn xuống các ngọn núi nhỏ bé.
Nghe có vẻ là một câu chuyện tình yêu đầy cảm động, nhưng nó chẳng liên quan gì đến cậu.
Bởi vì cậu chính là nữ phụ độc ác đã gây ra rất nhiều đau khổ và nhục nhã cho nam chính suốt thời trung học, dẫn đến việc cả gia tộc bị tiêu diệt sau khi nam chính công thành danh toại. Về phần nguyên chủ, sau nhiều lần bị nam chính vả mặt, cậu ta đã phát điên và lái xe lao thẳng vào cặp đôi nam nữ chính. Hậu quả là chiếc xe tan tành, còn cậu ta bị đưa vào ICU. Trải qua hơn chục năm đau đớn trên xe lăn, cuối cùng cậu ta mới qua đời.
Hôm đó tỉnh dậy, cậu nằm trên giường thì nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn xuống lại thấy chiếc váy mình đang mặc và mái tóc đen dài thì rơi trên gối. Cậu sợ đến mức nhảy dựng lên, mặt mày tái mét phóng thẳng vào nhà tắm, dùng cách thức chuyên nghiệp để xác nhận lại danh tính mình.
Phù, vẫn còn, vậy thì không sao rồi ——
Không đúng, vậy rốt cuộc mình là nam hay nữ? Là nam thì sao mình trở thành nữ phụ độc ác được?
Sau một hồi tra tấn tinh thần, cuối cùng cậu cũng biết được câu trả lời.
Hóa ra sau khi “Chu Dư” ra đời, cậu ta thường xuyên mắc các bệnh lớn nhỏ. Cho đến khi một ông thầy bói phán rằng bát tự của cậu ta quá nhẹ, là con gái thì không sao, chứ là con trai thì dễ đi sớm. Nếu muốn bình an thuận lợi, trước khi trưởng thành tốt nhất là phải thường xuyên giả gái. Ban đầu, cha mẹ Chu không tin, nhưng vì bất đắc dĩ nên đã cho Chu Dư mặc thử đồ nữ vài ngày. Ai ngờ mấy ngày đó, Chu Dư không hề bị bệnh, ăn ngon ngủ kỹ như một đứa trẻ bình thường. Cha mẹ Chu lúc này mới tin, và từ đấy, Chu Dư chính thức bước lên con đường nữ trang đại lão.
Tuy nhiên, khi một người cứ làm những việc trái ngược với giới tính của mình trong thời gian dài, kiểu gì cũng bị ảnh hưởng. Trường hợp của “Chu Dư” thì ảnh hưởng đầu tiên chính là gu thẩm mỹ. Cậu ta dường như rất đam mê phong cách “công chúa”, không chỉ tóc tai, móng tay lúc nào cũng lấp lánh, mà ngay cả tủ đồ cũng tràn ngập những bộ quần áo pha trộn giữa phong cách cô gái phép thuật và các nàng công chúa Disney của thế kỉ trước.
Cũng không phải là không ổn, nhưng với con mắt của người bình thường, gu thẩm mỹ này vẫn là một cảnh giới mà họ chưa dám nghĩ tới.
Đây cũng là một trong những thử thách vô cùng khủng khϊếp mà Chu Dư từ thế giới khác phải đối mặt. Sau khi cậu mặc xong áo ngực giả, cẩn thận che yết hầu vào trong tối, uốn tóc, thoa son và phấn má, chuốt lông mi cho thật dày và dài, cậu mở tủ quần áo ra, đập vào mắt là bộ sưu tập váy ren công chúa màu hồng xếp đầy tủ.
Trong chớp mắt, cậu chỉ muốn ngã quỵ, tâm hồn chết lặng một nửa, cảm giác như muốn buông xuôi tất cả.
Liệu mình có làm được không?
Nhìn vào cảnh tượng trước mắt, Chu Dư hít một hơi thật sâu.
“Tiểu thư, tiểu thư bữa sáng của ngài đã... A!”
Một hầu gái trẻ tuổi đột nhiên bước vào phòng, nhìn thấy việc Chu Dư đang làm gì thì hét lên:
“Tiểu thư, ngài đang làm gì vậy?!!”
Làm gì ư?
Chu Dư quay đầu, tay cầm kéo phát ra âm thanh xoèn xoẹt.
Hầu gái suýt ngất tại chỗ, và thế là một ngày gà bay chó sủa lại bắt đầu.
7 giờ sáng tại trường trung học Thánh Danh.
Ánh nắng ban mai xuyên qua những tán lá ngô đồng ngoài hành lang, rọi thẳng vào lớp học qua khung cửa sổ trong suốt. Mặc dù đã sang tháng mười, nhưng cái nóng cuối hè vẫn chưa tan, cả sân trường tràn ngập trong bầu không khí oi ả của mùa hè. Bên cạnh khuôn viên trường Thánh Danh là một hồ nước lớn, bao quanh cả khu giảng dạy và khu ký túc xá. Theo đó là khoảng sân rộng lớn với hành lang uốn lượn và lầu thủy tạ* duyên dáng hiện ra sống động dưới ánh nắng mặt trời.
*lầu thủy tạ/thủy đình là một loại lầu được xây dựng bên cạnh hồ, sông hoặc các ao nước, với một phần hoặc toàn bộ công trình nằm trên mặt nước.
Hai nam sinh nghịch ngợm trong lớp nhìn về phía một cậu bạn ngồi trong góc đang yên lặng đọc sách, sau đó trao đổi ánh mắt và nở một nụ cười đầy ác ý.
“Này, lão Lưu, mày học ở trường lâu như vậy rồi sao vẫn chưa tìm được bạn gái vậy?”
Lời cậu ta nói rất lớn, âm thanh có thể truyền khắp nửa cái phòng học buổi sáng, nam sinh bị cậu ta đá vào chân cũng cười hề hề đáp lại:
“Tao làm sao tìm được bạn gái chứ, tao đâu như một số người, được đại tiểu thư để mắt tới.”
“Hí hí…”
Cách đây nửa tháng, Chu Dư - hoa khôi lớp ba bên cạnh, đồng thời cũng là hoa khôi của trường, vội vã bước vào lớp một. Cô ta đứng trước mặt cả lớp ngang ngược ra lệnh cho Lộ Hi làm bạn trai mình. Cảnh tượng ấy đến giờ vẫn còn in đậm trong kí ức mọi người. Nhưng nói thì nói, chứ hai nam sinh này lại chẳng hề tỏ vẻ ghen tị, thậm chí trong giọng nói còn chứa đầy sự mỉa mai như thể đang xem trò vui.
Bởi vì tất cả mọi người trong trường Thánh Danh đều biết, mặc dù hoa khôi Chu Dư có tiền có thế, nhưng cách ăn mặc của cô ta thực sự khiến người khác không dám nhìn thẳng. Quan trọng hơn, tính cách cô ta vô cùng tệ hại, đối với những người xung quanh thì lúc đánh lúc chửi, thậm chí còn cướp luôn danh hiệu hoa khôi từ tay người trước. Nếu không phải như vậy, với bộ dáng ấy, ai dám bầu cô ta làm hoa khôi chứ.
Hai người này, một người có tiền, một người không có tiền, chẳng phải là cặp đôi hoàn hảo sao?
Trong lớp học, hai nam sinh đang cười đùa vui vẻ. Bên ngoài cổng trường, một chiếc McLaren màu cam tiến vào trong với phong thái không hề khiêm tốn, vẻ ngoài sành điệu của nó thu hút sự chú ý của nhiều học sinh và giáo viên. Sau vài lần giảm tốc và đạp phanh, chiếc xe thể thao sang trọng đã đậu ổn định trước quảng trường bên ngoài tòa nhà lớp 11.
Thánh Danh tuy là trường tư thục, nhưng Dự Xuyên không phải là thành phố hạng nhất. Bình thường, mọi người lái BMW hay Audi là chủ yếu. Việc ai đó lái McLaren đến trường chẳng khác nào một ngôi sao quốc tế về thăm quê hay idol nổi tiếng xách giỏ ra chợ chọn củ cải.
Còn chưa tới giờ vào lớp, đám học sinh đã rôm rả bàn tán:
“Người này là ai mà kiêu ngạo vậy?”
“Có phải là đại tiểu thư không?”
“Chắc chắn là đại tiểu thư rồi, ngoài cô ta ra thì còn ai nữa.”
“Có ông bố là thành viên hội đồng trường thật là sướиɠ.”
Có người chế giễu nói:
"Đúng là đại tiểu thư có khác, giàu thật đấy, thật ghen tị với người may mắn như vậy…”
Các lớp 11/1, 11/2 và 11/3 đều ở tầng một, trong đó vị trí cuối lớp 11/1 đến giữa lớp 11/3 có tầm nhìn tốt nhất, nhìn thẳng ra quảng trường. Lúc này, bên ngoài hành lang, cạnh bồn hoa đã tụ tập không ít người. Học sinh khối 11 và khối 12 đã quen với sự ồn ào của ai đó, nhưng học sinh khối 10 thì chưa thấy cảnh tượng hoành tráng như này bao giờ, nên đứa nào cũng cố vươn cổ ra ngoài để xem cho rõ.
Chu Dư ngồi trong xe đặt điện thoại xuống, nhìn vòng người vây quanh bên ngoài, lạ lẫm hỏi:
“Bọn họ đang xem cái gì vậy?”
Tài xế vui vẻ trả lời: “Chắc chắn là đang thưởng thức phong thái của tiểu thư.”
Chu Dư: “À.”
Cậu chậc lưỡi, không nói gì thêm, cúi người xuống xe sau khi tài xế mở cửa.
_
Một đôi chân thon dài xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Cô mang đôi bốt đen cao tới tận đầu gối, được trang trí bằng dây xích kim loại dài chừng một mét, bao bọc lấy đôi chân thanh tú, tôn lên phần đùi đầy đặn và mịn màng.
Chưa kịp nhìn kỹ, phần trắng như ngọc trên đôi bốt đã lướt qua, đáp xuống nền xi măng.
Mái tóc xoăn đen óng mượt như rong biển của cô gái buông thả trên vai, không phải kiểu xoăn thanh thoát thường thấy ở các nữ sinh, mà là những lọn sóng lớn đậm chất cổ điển như các nữ minh tinh thập niên 80. Đặc biệt, cô chưa từng nhuộm tóc, nên cả mái tóc đen tuyền trông quyến rũ vô cùng. Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp, rạng rỡ lập tức khiến mọi người ngừng thở. Đôi môi cô khẽ điểm chút son đỏ pha sắc cam tươi tắn, nổi bật trên làn da trắng mịn, vừa quyến rũ, kiều diễm lại pha chút ngọt ngào của thiếu nữ.
Em gái khóa dưới bên cạnh "wow" lên một tiếng, trố mắt nhìn.
“Mấy cậu vừa nói cô ấy là hoa khôi trường phải không? Thế đây là chị hoa khôi khóa trên của chúng ta à? Đẹp quá đi mất!”
Các em trai, em gái trước khi vào cấp ba thường có những ảo tưởng về nam thần và nữ thần trong trường. Nhưng ngay cả trong giấc mơ, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ đến những cô nàng ngọt ngào, dễ thương, khi cười lên có lúm đồng tiền.
Không ngờ hoa khôi của trường lại xinh đẹp như vậy, quả không hổ danh là trung học Thánh Danh!
Đám học sinh năm nhất, chưa biết thực hư ra sao, lập tức có cảm giác mình đã chọn đúng trường và cực kỳ tự hào về điều đó.
Một học sinh lớp 11 nhéo tay người bạn bên cạnh, mê mẩn nói: “Chu Dư đẹp đến vậy sao? Cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Nữ sinh đã quen với việc trang điểm, cười khẩy đáp: “Chỉ là thay đổi lớp trang điểm thôi.”
Người bạn kia kinh ngạc hỏi lại: “Thay đổi lớp trang điểm có hiệu quả giống như phẫu thuật thẩm mỹ sao? Cậu có thể trang điểm thế này không?”
“Ặc......”
Giữa đám đông, Chu Dư vẫn tỏ ra bình thản. Kiếp trước, cậu từng là ngôi sao nổi tiếng, việc bị chú ý là điều hiển nhiên. Cậu không thấy gương mặt hay cách ăn mặc hiện tại của mình có gì không ổn, dù sao thì đây cũng là khuôn mặt của cậu. Hơn nữa cậu tin chắc rằng mình mặc đồ nam đẹp thì đồ nữ cũng đẹp.
Cậu kéo nhẹ chiếc áo bó màu hồng nhạt kiểu tay phồng trên người. Đây là chiếc áo cậu đã vội vàng sửa lại vào sáng nay do không tìm được đồ phù hợp. Phía dưới, cậu mặc một chiếc quần jean ngắn ôm dáng, không đối xứng, kết hợp với đôi bốt dài làm nổi bật vóc dáng gợi cảm.
Chu Dư quay lại nói với tài xế: “Chú mau về đi, mọi người đang nhìn xe kìa.”
Tài xế cười ha hả: “Vâng, tiểu thư.”
Chu Dư lúc này mới nở một nụ cười nhẹ, tạo thành hai lúm đồng tiền xinh xắn ở khóe môi, trông vô cùng đáng yêu.