Xuyên Thành Ngốc Vương Phi? Ta Dựa Y Thuật Kinh Diễm

Chương 26

Không ngờ Cẩm Vương trên khuôn mặt không có biểu tình gì.

Phượng Tố Noãn bất lực, nghĩ rằng mình có thể không thoát khỏi kiếp nạng này.

Nếu không thể trốn thoát thì hãy đối mặt với nó vậy.

Có phải cô đã tham gia quá ít lớp học đặc biệt khi còn nhỏ không?

Từ thứ Hai đến thứ sáu ban ngày đi học và buổi tối thì luyện tập cầm.

Thứ bảy và chủ nhật, buổi sáng luyện taekwondo, buổi chiều thì tham gia lớp luyện vẽ.

Lão nương của cô cũng tận dụng mọi cơ hội để đăng ký cho cô học bơi, tập luyện ngoài trời...

Nhớ lại tuổi thơ, cay đắng đến nỗi ba ngày ba đêm không nói hết được.

Không phải chỉ là một buổi biểu diễn thôi sao?

Nó vẫn có thể đánh bại một anh hùng như cô sao?

Nhìn thấy Phượng Tố Noãn đã lâu không đứng dậy, Phượng Mị Nhu đưa tay kéo cô lại, một mùi lạ lập tức xộc vào mũi cô.

Là một hương vị của đường hoá học?

Phượng Tố Noãn cười thầm và đứng dậy.

Thật đúng là làm khó cô ta, mười ngón không để dính nước, hôm nay lại vì cô mà đặc chế mứt trái cây?

Chỉ để làm cô xấu hổ thôi sao?

Có phải là chuyện bé xé ra to hay không?

Hoặc có một âm mưu khác?

Mặc kệ, đi một bước tính một bước đi.

Khi bước về phía sân khấu, Phượng Tố Noãn hái vài bông hoa cẩm tú cầu xinh đẹp từ ao hoa phía sau, bỏ vào trong tay áo rộng.

Phượng Mị Nhu kéo cô lên sân khấu và đi xuống mà không ngoảnh lại.

Trên sân khấu rộng lớn chỉ còn lại Phượng Tố Noãn nhỏ nhắn đứng trên đó.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.

Ngồi bên cạnh Phượng Mị Nhu, Thường Như Tuyết thiên kim của phủ hộ quốc chanh chua mà mở miệng nói với Phượng Mị Như.

"Biểu tỷ, nhìn tên ngốc này, không biết sẽ làm ra cái gì? Thật xấu hổ."

Phượng Mị Nhu chỉ mỉm cười và không nói gì.

Làm sao cô có thể chứng tỏ được mình khác biệt nếu không có một kẻ ngốc làm nền?

"Có thể hay không? Không thì cứ đi xuống đi? Cửu ca của ta sao lại cưới một kẻ phế vật như vậy?"

Như Ý Công chúa rất thiếu kiên nhẫn.

Phượng Tố Noãn nhìn xuống, nhìn thấy sự ấm áp và lạnh lùng trong mối quan hệ giữa con người với nhau và sự thờ ơ của thế giới.

Cẩm vương ngồi trong một góc, tách biệt độc lập với thiên hạ, như thể thiên hạ ai cũng say còn mình thì cô đơn và kiêu ngạo.

Phượng Tố Noãn đột nhiên mỉm cười.

Được rồi, dù là để báo đáp ơn cứu mạng của hắn, cô cũng nên chặn miệng những người này.

Bởi vì hắn chắc chắn không thích người khác nói về gia đình của mình.

Phượng Tố Noãn mở rộng vòng tay của mình...

Mọi người đều kinh ngạc: “Nhìn kìa, cô ấy thực sự sắp biểu diễn đấy.”

Tay cầm ly rượu của Cẩm Vương dừng lại trên không.

Tên ngốc này có biết diễn xuất là gì không?

Hắn nghĩ rằng sau khi cô đi lên không bao lâu sẽ sớm bị đánh xuống.

Dù sao nàng cũng là một kẻ ngốc, không có cảm giác thương tâm khổ sở khi bị nhục nhã linh tinh.

Vì vậy hắn không lo lắng về cô.

"Biểu diễn cái gì? Còn không bằng không biểu diễn?”

Một số người chế giễu.

Cô còn chưa nói xong, trên đầu Phượng Tố Noãn đột nhiên xuất hiện một bông hoa cẩm tú cầu màu tím...

Mọi người đều kinh hãi——

"Ôi chúa ơi, bông hoa này đến từ đâu thế?"

Cẩm Vương sửng sốt, trợn mắt há mồm.

Cách đó không xa, mấy vị hoàng tử đang tụ tập lại với nhau, nhìn thấy cảnh tượng này, ly rượu trong tay Tam điện hạ rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Như Ý cũng mở to mắt——

Chúa ơi, không còn gì để theo nữa