Xuyên Thành Ngốc Vương Phi? Ta Dựa Y Thuật Kinh Diễm

Chương 17

Trong thư phòng, A Cửu ôm quần áo của Cẩm vương phi, đứng cạnh Cẩm Vương như thần giữ cửa.

Thấy Cẩm Vương đang tập trung vẽ tranh, Hắn muốn nói lại thôi.

"A Cửu, ngươi làm sao vậy? Giữa ban ngày ngươi cầm quần áo nữ nhân làm gì?" Cẩm Vương hỏi.

Khóe miệng A Cửu giật giật, gương mặt toát mồ hôi nói: Gia, tiểu nhân đang muốn báo cáo với ngài việc này.”

"Đây là quần áo sáng nay Vương phi đã mặc và chiếc vòng tay bạc mà Vương phi đã đeo sáng nay..."

Sắc mặt Cẩm Vương đen xì: “Ta cũng không có thèm khát nữ nhân đến như vậy.”

A Cửu xấu hổ nói: “Gia, ngài nhìn màu sắc của chiếc vòng tay bạc này…”

“Màu sắc hay họa tiết gì không quan trọng, chỉ cần tiểu ngốc có thứ để mặc, có trang sức để đeo là được.”

"Gia... chiếc vòng tay bạc này đã được kiểm tra qua, hóa ra trà mà Vương phi uống sáng nay có độc!"

A Cửu ý thức được, ở trước mặt cẩm vương, nói chuyện không thể quá quanh co lòng vòng, nếu không sẽ càng ngày càng xa rời sự thật.

Sau khi nghe điều này, Cẩm Vương đặt cọ vẽ xuống và đưa mắt nhìn bộ quần áo mà A Cửu đang cầm.

"Ý ngươi là ai đó đã hạ độc kẻ ngốc này?"

Hắn không thể tin được, ai sẽ nhàn rỗi không có việc gì làm lại đi tìm một kẻ ngốc gây rắc rối.

A Cửu gật đầu: “Sáng nay đại tiểu thư phủ Trấn Quốc Công đã tới.”

"Tuy nhiên, nô tài đã nhờ Hồng Trần âm thầm theo dõi hành vi của Phượng đại tiểu thư. Cô ấy nói Phượng đại tiểu thư không có gì đáng nghi. Ngược lại, có một người khác rất đáng nghi."

“Ai?” Cẩm Vương hỏi.

“Mấy năm trước Thái hậu đã phân cho ngài một thị nữ, Vân Liễu.”

A Cửu nói: “Vân Liễu đã chuẩn bị trà. Cô ta là người duy nhất từng động vào nước trà.”

Cẩm vương xoa xoa giữa mày, “Mượn tay ngốc tử, diệt trừ cô ta. Cẩm vương phủ tuyệt không dưỡng người có hai lòng.”

A Cửu nói: "gia thật thông minh, chỉ có như vậy Thái hậu mới có thể không nghi ngờ. Nhưng vương phi bản tính si ngốc, chỉ sợ không thể gϊếŧ người."

Cẩm Vương tức giận nói: “Còn cần ta dạy ngươi sao?”

A Cửu sửng sốt, điện hạ như vậy nhất định trong lòng đã có kế hoạch.

“Mượn một người là mượn, mượn hai người cũng là mượn." Cẩm Vương chỉ điểm.

A Cửu đã giác ngộ, ngay lập tức thông suốt

“Nô tài đã hiểu rồi.”

A Cửu quay người định rời đi thì bị Cẩm Vương ngăn lại.

“Có người gấp không chờ nổi mà muốn đẩy tên ngốc này vào chỗ chết, điều đó có nghĩa là tên ngốc này biết được bí mật nào đó, khiến cho lợi ích của người khác bị đe doạ. Ngươi làm

Hồng Trần nhìn chằm chằm tên ngốc này, đừng để cho người khác lợi dụng.”

"Đúng vậy."

A Cửu lãnh mệnh.

——

Huynh trưởng của khinh Vũ sáng sớm đã đến trước cửa phủ cẩm vương gây rắc rối.

Khi Phượng Tố Noãn tỉnh dậy, cô thấy Khinh Vũ đang thu dọn hành lý và chuẩn bị rời đi.

Phượng Tố Noãn giữ chặt tay khinh Vũ không cho cô đi.

Vân Liễu chủ động giải thích: "Vương phi, Huynh trưởng của Khinh Vũ từ sáng sớm đã tới phủ gây chuyện, nhất quyết muốn gặp khinh Vũ, sau khi nhìn thấy hắn liền xin tiền để cưới vợ."

"Hắn chỉ là một tên vô lại, Khinh Vũ đưa tiền bán thân cho hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy số tiền đó quá ít nên đòi gặp Cẩm vương. Hắn nghĩ hắn là ai, có tư cách bàn điều kiện với Cẩm vương sao?"

“Vương gia nói nếu không có khế ước bán mình, vậy thì cho bọn họ một số tiền, bảo huynh muội họ rời khỏi đây.”

Khinh Vũ khóc đến hai mắt sưng như quả đào, miễn cưỡng từ biệt Phượng Tố Noãn: "Vương phi, Khinh Vũ không may mắn, ta không thể hầu hạ người nữa, từ nay về sau, người phải tự bảo trọng."

Phượng Tố Noãn khó khắn lắm mới có được một nha hoàn tốt bụng và chu đáo như vậy, sao có thể để cô ấy đi dễ dàng như vậy?

Cô ôm chặt Khinh Vũ không cho cô rời đi.

Khinh Vũ bật khóc: "Vương phi, nô tỳ xin lỗi người."