Xuyên Thành Ngốc Vương Phi? Ta Dựa Y Thuật Kinh Diễm

Chương 12

Trong Cẩm Vương phủ

Phượng Tố Noãn nhìn căn phòng mới của mình. Rèm cửa sổ và chăn gấm màu đỏ, giường gỗ được điêu khắc tinh xảo theo phong cách cổ xưa và tất cả đồ trang trí đều là đồ cổ vô giá.

Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ trộm hết bảo vật ở đây, lúc đó cô sẽ trở thành tỷ phú.

Thật thú vị khi nghĩ về điều này.

Ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh lùng lạnh lùng của Cẩm Vương.

"A Cửu, ngày mai phái mấy nha hoàn có ích đến cho tên ngốc này, yêu cầu bọn họ tắm rửa sạch sẽ và ăn mặc chỉnh tề. Đừng để cô ta suốt ngày ăn mặc như một con gà trống dâʍ đãиɠ, không ra thể thống gì!"

“Còn nữa, đừng để kẻ ngốc này xuất hiện trước mặt bổn Vương làm phá hỏng phong cảnh.”

Phượng Tố Noãn khó khăn lắm mới tích lũy được một ít hảo cảm với hắn, cuối cùng lại bị hắn là tan vỡ

Kẻ ngốc?

Hắn là kẻ ngốc, và cả nhà hắn đều là kẻ ngốc.

Còn nữa, cô khi nào ăn mặc như một con gà trống?

Hắn không thể dùng từ ngữ văn nhã hơn sao?

Ồ, cô nhớ rằng lần đầu gặp nhau, cô đã ăn mặc cẩn thận và tỉ mỉ trang điểm để thu hút sự chú ý của hắn.

Lúc đó cô đã mặc một chiếc váy có hình một con công đang xoè đuôi.

Cô đã ăn mặc lông trọng hơn nhưng hắn lại không thích.

Nhớ lại bộ đồ ngày đó mình mặc, Phượng Tố Noãn lông mày không tự chủ được co giật.

Quả thực, chiếc váy đó rất khó coi.

Cô vốn tưởng rằng Cẩm Vương không giống người khác, ít nhất sẽ thông cảm, nhưng ai biết hắn lại kiêu ngạo như vậy!

Ngoài cửa, A Cửu sắc mặt đỏ bừng báo cáo với Cẩm vương.

"Thưa điện hạ, Huệ di đã kiểm tra qua, Vương phi Vẫn là một thân trong sạch."

“Huệ di cũng nói hai chất độc trong cơ thể Vương phi còn lại không nhiều, nhưng vì không chắc chất độc đã tồn tại trong cơ thể bao lâu nên bà ấy lo lắng sau này Vương phi có thể sẽ không nói được."

Cẩm Vương trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói: “Như vậy là cũng tốt.”

Hắn cảm thấy đau đầu khi kẻ ngốc này đi theo hắn, gọi anh là "phu quân" và đòi ngủ với hắn.

Phượng Tố Noãn âm thầm tức giận và thực sự muốn đánh ai đó.

Cô sẽ bí mật ghi nhớ tên của nữ đại phu.

Huệ di.

Tuy nhiên, người phụ nữ để lại ấn tượng sâu sắc cho Phượng Tố Noãn này chỉ là một người qua đường.

Xác nhận Phượng Tố Noãn trong sạch, bà Liền vội vàng rời đi.

Phượng Tố Noãn nằm trên giường, cơ bắp khắp người đau nhức, ngực dán vào lưng vì đói.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn nhưng không có ai đến gọi cô.

Một lúc lâu sau, người hầu mang đồ ăn vào, giọng nói lễ phép.

Vương phi, nô tỳ hầu hạ vương phi dùng cơm.”

Phượng Tố Noãn nhìn nửa bát cháo và hai chiếc bánh bao hấp bằng nắm tay, cảm thấy rất thất vọng.

Những chiếc bánh bao hấp ở miền Bắc mà cô từng ăn trước đây ít nhất phải to gấp ba lần chiếc bánh này.