Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, bên trong một gian phòng kín kẽ, tại trên giường Lệ Uyên mệt mỏi hai mắt chậm rãi mở ra.
Nàng hai tay đặt lên thái dương, cảm thấy đầu mình có chút đau nhứt. Không nghĩ nhiều nàng vội xổ chăn trên người ngồi dậy, bấy giờ hai mắt vô thức đưa lên lại bắt gặp một cặp mắt khác đang nhìn nàng chằm chằm.
“A ngươi là ai?”
Khẽ giật mình kinh ngạc, Lệ Uyên vô thức bật người về sau giữ khoảng cách với cái nam tử trước mặt.
Cái nam tử trước mặt nàng, một đôi con ngươi đen nhánh, gương mặt thanh tú mặc một bộ y phục màu đỏ, thoáng nhìn qua y giống như một thư sinh.
Nhìn nàng một màn nam tử không có một chút biểu tình, tay chỉ đưa một chén thuốc đến trước mặt nàng rồi mới lên tiếng: “Liên Khuynh Thế.”
“Liên Khuynh Thế?” Lệ Uyên nhất thời kinh ngạc.
Còn chưa đợi nàng ngây ngốc nam tử lại lên tiếng: “Nếu nàng đã tỉnh thì tự uống thuốc đi, chẳng lẽ lại chờ bản vương đút cho?”
“Liên Khuynh Thế, bản vương, ngài là Thế vương gia?” Lệ Uyên kinh ngạc co rút người vào sát góc giường.
Gật đầu ý nói nàng đã nói đúng, Khuynh Thế tay đặt chén thuốc xuống chiếc mâm trên giường, rồi đứng lên.
Thấy y động tác, Lệ Uyên liền cố gắng lùi về sau thêm nữa nhưng nàng đã sát vách rồi.
“Ngài muốn làm gì?” Lệ Uyên sợ hãi lên tiếng.
“Sao vậy, nàng cũng không còn là xử nữ còn sợ ta phá tiết của nàng sao?” Khuynh Thế nói.
Cúi đầu không dám nhìn lên, y nói không sai nàng đã không còn là xử nữ thì mấy chuyện giường chiếu này không có gì mất mát.
“Nhưng ta đã là nữ nhân có phu quân, xin...” Lệ Uyên nhìn Khuynh Thế nói.
Còn chưa để nàng nói hết câu, Khuynh Thế một tay chỉ vô đầu mình mà lên tiếng: “Nàng có quên gì không?”
Khựng lại trong giây lát, Lệ Uyên như bừng tỉnh, cúi thấp đầu hai khoé mắt lại ẩm ướt. Nàng đúng đã quên một chuyện, nàng hôm nay rơi vào tay người này là vì ai, chính cái phu quân kia đã hai tay đem nàng cho đi.
Nàng còn ở đây đem chuyện mình đã có phu quân ra mong Khuynh Thế tự trọng, chuyện cười trong thiên hạ lại có thêm một chuyện.
Tiến sát đến gần nàng, Khuynh Thế lấy chăn đắp lên cho nàng. Lệ Uyên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn y, y cũng chỉ khẽ cười lên tiếng: “Tội dầm mưa, nàng bị cảm ngất đi trên xe ngựa, hôn mê nửa ngày rồi.”
Bước xuống khỏi giường Khuynh Thế tay chỉ chén thuốc nói: “Không mặc y phục thì đắp chăn lại cho ấm, mà nhớ uống thuốc trước khi ngủ đấy, tối rồi chúc nàng ngủ ngon.”
Nói rồi Khuynh Thế cũng đẩy cửa khuê phòng bước ra, sau khi y đóng cửa lại thì chỉ còn một mình Lệ Uyên ngây ngốc ngồi trên giường.
Nàng đang nghiệm lại những lời Khuynh Thế nói trước lúc rời đi: “Uống thuốc, đắp chăn, không mặc y phục?”
Như chợt nhận ra gì đó Lệ Uyên vội dỡ chăn ra, quả nhiên sau lớp chăn là cơ thể trắng nõn không một vết đốt của nàng, không còn có lấy một mảnh vải che thân.
Nghĩ đến từ nãy đến giờ bản thân khoả thân trước mặt Khuynh Thế, Lệ Uyên hai má phiếm hồng hét toáng lên, rồi xấu hổ chui rụt vào trong chăn.
Dù biết bản thân đã rơi vào hang cọp chắc chắn không thoát khỏi tình cảnh này, nhưng Lệ Uyên vẫn rất phẫn uất trong lòng, mà khóc nứt nở trong chăn suốt một đêm dài.
“Phụ thân, nhi nữ nhớ người!”