Đưa mắt nhìn lên trên cành cây cao, nam tử khẽ gật đầu phất ống tay áo, một trong hai tên áo đen từ sau y bước ra.
Giậm chân một cái, tên áo đen đó đã phóng người lên cây nhẹ nhàng lấy lại con diều đang mắc kẹt, rồi trở lại mặt đất đưa con diều đó cho nam tử.
Cầm lấy con diều nhỏ nhắn màu hồng trong tay, nam tử nhìn Lệ Uyên hỏi: “Ngươi biết thả diều ở Bạch Đế thành có ý nghĩa gì không?”
Nghiên đầu nhìn nam tử, Lệ Uyên đáp: “Cầu phúc.”
Gật đầu ý nói nàng nói đúng rồi, nam tử sờ lên cánh con diều khẽ hỏi: “Vậy là ai may mắn được ngươi chúc sớm cáo lão hồi hương đây?”
“Cha ta” không có một chút do dự Lệ Uyên liền đáp.
“Cha ngươi, tại sao?” Nam tử nghi hoặc.
“Cha ta quanh năm chinh chiến nơi sa trường, trước đây thì không sao nhưng nay ông ấy đã có tuổi, ta lo...” Lệ Uyên trầm mặt nói.
“Lo cái gì, cha ngươi chiến đấu vì đất nước cũng là đang kiếm tiền nuôi ngươi đó, ngươi lại muốn cha ngươi cáo lão hồi hương!” Nam tử lắc đầu cười khổ nói.
“Là ta ích kỷ!” Nói rồi Lệ Uyên chồm lên muốn lấy lại con diều, nhưng nam tử lại đem con diều giấu ra sau lưng.
“Ngươi.”
“Trả diều lại cho ta!” Lệ Uyên tức giận vội xông đến muốn cướp lại con diều sau lưng nam tử, nhưng lại bị y đặt tay lên trán nàng đẩy ra.
“Trả lại diều cho ta!” Lệ Uyên liên tục vùng vẫy.
Nam tử cười đạm bạc lên tiếng: “Ta thấy tiểu thi hài ngươi không giống người trong thành, nên sẽ không truy cứu việc ngươi thả diều ở đây. Nhưng ngươi phải nói cho ta biết tên của ngươi là gì?”
“Lệ Uyên” Lệ Uyên nói.
“Lệ Uyên?” Nam tử tay đang dịnh lấy trán Lệ Uyên thâu về nắm cằm suy nghĩ, làm cho Lệ Uyên mất đà mà ngã sấp mặt ra đất.
“Cái tên này nghe khá quen” nam tử nghĩ.
“A!” Ngồi dậy sau cú ngã đau điếng nữ tử nức nở khóc oà lên, làm nam tử đang nghe tên áo đen bên cạnh thỏ thẻ vào tai gì đó ngạc nhiên.
Chống một chân ngồi xuống trước mặt Lệ Uyên, nam tử xoa đầu nàng hỏi: “Lệ Uyên, con gái Lệ Tuệ Thống đại tướng quân đương triều nhỉ?”
Nuốt xuống nước mắt nước mũi, Lệ Uyên nói: “Không sai, giờ thì biết sợ rồi chứ, trả lại diều cho ta không ta mách cha ta đấy!”
Khẽ cười, nam tử lấy ra một con dao nhỏ từ trong áo rồi nói: “Ta thấy một bên cánh diều của ngươi còn một khoảng trống, hay để ta viết thêm câu chúc gì đó lên nhé!”
“Ách, ngươi ngươi muốn làm gì?” Lệ Uyên kinh hãi nhìn nam tử trước mắt xoay con dao nhỏ trên tay rất là điệu nghệ.
“Làm gì á, đã nói là viết lời chúc rồi còn gì” nói rồi nam tử dùng con dao nhỏ đó đâm vào đầu ngón tay, dùng máu chảy ra viết lên cánh diều còn lại bốn chữ - Trảm Phó Tướng Quân.
“Đây?” Tay cầm lấy con diều nam tử đưa cho, Lệ Uyên trên mặt một vẻ khó hiểu.
Tay chỉ về một hướng, nam tử khẽ cười nói: “Đi thẳng hướng đó, bỏ sáu ngã rẽ bên phải, tại ngã thứ bảy bên phải quẹo vào đi thẳng sẽ bắt gặp được cha ngươi, ta đoán ông ấy đang lo cho ngươi lắm đấy.”
“Nhìn cái gì còn không mau đi!” Nam tử quát.
Có chút sợ hãi với hành vi kì hoặc của nam tử, Lệ Uyên vội đứng lên theo hướng y chỉ mà chạy đi, nhưng cũng không quên nói vọng lại: “Cảm ơn!”
Nhất thời ngây ra một màn mà Lệ Uyên không thấy, nam tử chỉ cười rồi lắc đầu cùng hai tên áo đen quay đi.