Ở Bên Vương Gia

Chương 1: Chỉ trong một đêm

Năm Cung Ưu thứ mười sáu.

Vương triều Liên Khuynh.

Chỉ trong một đêm tin tức liên tục truyền khắp ngỏ ngách của Khuynh Liên quốc. Cùng trong một ngày đại tướng quân Lệ Tuệ Thống tử trận, thái hậu gϊếŧ vua đoạt ngôi, thái tử lên làm tân hoàng.

Rào rào...

Ầm ầm...

Mưa gió không ngừng, những tiếng sấm rền vang vọng khắp trời đêm, tại một gia viên rộng lớn ở thành Giang Nam.

Hứa gia.

“Phu quân ý chàng là sao?” Nữ tử hai khoé mắt ẩm ướt hướng nam tử trước mặt nghi hoặc.

Nàng tên là Lệ Uyên là con gái của vị tướng quân đã tử trận kia, còn nam tử trước mặt nàng tên là Hứa Vĩ là thiếu gia Hứa gia, cũng chính là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng.

“Xin lỗi Uyên Nhi, là vi phu có lỗi với nàng nàng phải hiểu cho vi phu!” Hứa Vĩ một tay choàng qua eo Lệ Uyên kéo nàng sát lại gần hắn, một tay sờ lên gương mặt của nàng nắn nót, ngón cái còn khẽ lau đi nước mắt cho nàng.

Gạt tay của Hứa Vĩ ra, Lệ Uyên rưng rưng: “Hiểu cho chàng, đây chàng bán ta, à không là hai tay đem ta dâng cho người mà chàng kêu ta hiểu cho chàng?!”

“Ai hiểu cho ta?” Lệ Uyên phẫn uất quát lên.

“Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vi phu sao nỡ đem thê tử của mình cho người khác chứ! Nhưng...”

“Nhưng, nếu không làm vậy cả nhà ta sẽ chết!” Hứa Vĩ nói.

“Ta biết chứ, hy sinh một mình ta để đổi lấy tính mạng trên dưới Hứa gia, là ta cũng sẽ làm vậy thôi!” Lệ Uyên lẩm bẩm.

“Chàng còn nhớ không, hai năm trước là ai đã thề cả đời này chăm sóc cho ta, là ai đã hứa nếu một ngày phụ thân ta không còn sẽ thay người che chở cho ta, là ai? Là ai vậy?!” Lệ Uyên nói, nàng đau lòng nức nở mà liên tục đấm mạnh lên ngực Hứa Vĩ.

“Là ta” Hứa Vĩ trả lời.

“Hứa Vĩ con ma nhà họ Hứa!” Lệ Uyên không đấm hắn nữa, nàng mệt rồi. Chỉ trong một đêm vừa nhận được tin phụ thân của mình mất, vừa bị phu quân của mình bán rẻ, nàng đã mệt rồi.

“Thế vương gia đó dường như có ý với nàng, nàng ở bên hắn chắc cũng không bị làm sao đâu” Ngã đầu của Lệ Uyên vào trong lòng mình, Hứa Vĩ ngửa đầu nói.

Vội thoát khỏi lòng Hứa Vĩ, Lệ Uyên bước đến bên giường ngồi xuống dựa người vào cột giường lặng lẽ rơi nước mắt.

“Nàng chuẩn bị đi, canh Tý này ta tiễn nàng!” Nói rồi Hứa Vĩ mở cửa khuê phòng bước ra.

“Chúng ta từng kết tóc với nhau.”

“Chàng còn giữ không?” Lệ Uyên lên tiếng.

Đang đi thì dừng bước Hứa Vĩ gật đầu đáp: “Còn.”

“Đốt đi” Lệ Uyên nói.

“Ừ” nói rồi Hứa Vĩ cũng rời đi, nhưng thay vì đi theo hành lang hắn lại chọn đội mưa rời đi.